Cánh tay vung nửa liền bị Nguyễn Tri Hạ túm lại.
“Cô cút ra! Đây là chuyện của tôi với Thẩm Lệ!”
“Đây là phòng của tôi, cô mới phải cút cho tôi!” Thẩm Lệ giang tay tát thẳng vào mặt La Doanh một phát.
Nguyễn Tri Hạ thấy hơi nhức đầu.
La Doanh che mặt, hét chói tai mà lao vào Thẩm Lệ: “Thẩm Lệ!”
Nguyễn Tri Hạ thấy tình thế không ổn, muốn đi giúp Thẩm Lệ lại bị người ta kéo lại.
Tay người đàn ông sờ soạng cánh tay cô: “Cô em không cần tham gia ân oán giữa chị Doanh với Thẩm Lệ, qua đây chơi với anh trai một chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ cong môi cười.
Đôi mắt cô rất đẹp, cười lên liền rực rỡ đến mê người, người đàn ông kia nhìn đến hoa mắt.
Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội tránh khỏi anh ta, cầm lấy một vỏ rượu trên bàn, giáng trực tiếp lên đầu người đàn ông.
Lập tức đập nát nửa chai rượu.
Người đàn ông bị đập vỡ đầu, máu tươi ròng ròng chảy xuống trán.
Nguyễn Tri Hạ không buồn để ý anh ta, trực tiếp đi đến túm tóc La Doanh lôi cô ra khỏi người Thẩm Lệ, chỉ thẳng nửa chai rượu vỡ vào mặt cô ta: “Không muốn hủy dung thì cút ngay!”
La Doanh không thấy được hình ảnh Nguyễn Tri Hạ cầm chai rượu gõ vào đầu người đàn ông kia nên nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng vẻ mặt khiêu khích: “Tới đây, đánh vào mặt tôi này!”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, cầm bình rượu trong tay đi tới trước, mắt thấy bình rượu sắp áp sát mặt mình, La Doanh chợt trợn to mắt, lấy hai tay bưng kín mặt rồi la hét chói tai.
“A!!!”
Tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng khắp phòng, nhưng bình rượu trên tay Nguyễn Tri Hạ chưa hề chạm vào cô ta tí nào.
Nguyễn Tri Hạ cười khẩy một tiếng, giọng nói trào phúng: “Cũng chỉ có vậy!”
La Doanh biết mình mất mặt, cô ta cau có, nhưng không đứng lên ngay lập tức mà vọt tới người phía sau Nguyễn Tri Hạ đắc ý liếc cô một cái.
Lúc Nguyễn Tri Hạ phản ứng lại, cô đã bị ôm chầm từ phía sau.
Trải qua một hồi như thế, Thẩm Lệ cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.
Cô đứng lên nhào vào người La Doanh rồi kéo tóc của cô ta, nói: “Đi ông nội mày! Mày theo chuyện của tao đến tận đây, bạn của tao thì sao chứ! Trước đây mày lén chơi khăm tao, tao bị chó cắn rồi không thèm nhìn mặt, hôm nay mày lại dám dây vào, tao không đánh chó thì sẽ không gọi là Thẩm Lệ nữa…”
Người La Doanh mang đến chạy tới khống chế Nguyễn Tri Hạ, còn mấy người nữa cũng chạy vào giúp.
Nhưng không ai kéo được Thẩm Lệ ra cả.
Nguyễn Tri Hạ cũng không hiền lành gì, cô không thể nào đứng chịu đòn mà không đánh trả được.
Trong chốc lát, phòng bao rối um lên, có vài người không muốn gặp phiền phức bèn lủi qua một bên trốn vào, nhưng lại cầm điện thoại quay lại.
Người có tài năng trong nghành giải trí phàm là tài năng chen được vào ngành giải trí, cơ bản đều là có mắt mười phần.
Tuy rằng trên người La Doanh dính nhiều vệt đen, nhưng dù sao cô ta cũng có chút ít tiếng tăm, tuy rằng tiếng tăm của Thẩm Lệ hơn cô một chút, dư luận cũng không tệ, nhưng lúc này hai người này đánh nhau như thế, bị truyền ra ngoài thể nào cũng ồn ào.
Một tiếng “rầm” chói tai vang lên, cánh cửa bị mở tung.
“Dừng tay lại cho tôi.”
Giọng của một người đàn ông vang lên.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn, cô có chút ấn tượng với người này, hình như anh ta là người quản lý quán bar.
Tiếng hét to của người quản lý khiến mọi người trong căn phòng này yên tĩnh lại.