/br>
Không khó để nhận ra, quan hệ của hai người này rất tốt.
Nguyễn Tri Hạ ra sức ăn thật nhanh, ăn xong liền mượn cớ để ra ngoài.
Cô vừa đi khỏi, Cố Tri Dân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, tháo chiếc kính xuống, thay đổi hình tượng ôn hoà lúc trước, nói với giọng như đang phát điên: “Cậu về nhà đóng vai, diễn kịch với vợ của cậu mới thoải mái làm sao, để tôi một mình ở công ty bận đến mức không sống nổi, lại còn bắt tôi ngày ngày đeo kính giả bộ trưởng thành, chững chạc.
Tôi mặc kệ! Tôi muốn nghỉ phép!”
Tư Mộ Hàn làm thinh, không thèm để tâm: “Tổng giám đốc truyền thông Thịnh Hải làm sao nghỉ phép được chứ? Đến loại người nhà quê như Nguyễn Tri Hạ còn biết cậu, thì không phải cậu càng nên nỗ lực làm việc sao?”
“Hừ! Facebook của tôi đây có hàng ngàn người theo dõi, người biết đến tôi nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa, cậu mới chính là ông chủ của truyền thông Thịnh Hải, rõ chưa? Tôi chỉ là người làm thuê cho cậu.
”
Cố Tri Dân càng nói càng bực bội: “Nếu như cậu còn không về công ty làm việc, tôi sẽ lên sân thượng của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi nhảy lầu, cho cậu một tin chấn động luôn đấy.
”
Cái kiểu uy hiếp này, ngày nào Cố Tri Dân cũng nói dăm ba lần, nhưng Tư Mộ Hàn căn bản không hề để tâm.
Anh thong thả, ung dung uống nước, sau đó mới hỏi:”Bên nhân sự thật sự không nhận được hồ sơ xin việc của Nguyễn Tri Hạ sao?”
Cố Tri Dân cũng có chút buồn bực nói: “Ngày nào tôi cũng cho thư ký đi hỏi, thực sự không có.
”
Nói rồi, anh ta làm bộ mặt hiếu kỳ hỏi Tư Mộ Hàn: “Vợ cậu trông như thế, mà cậu có thể giữ khoảng cách với cô ấy sao?”
Tư Mộ Hàn giương mắt, lạnh lùng nhìn anh ta:”Như thế nào?”
Cố Tri Dân nuốt nước miếng một cái, nịnh nọt nói: “Trẻ trung đáng yêu, xinh đẹp hào phóng…”
Tư Mộ Hàn: “Mắt của cậu có vấn đề à?”
Cố Tri Dân: “…”
Không thể nói Nguyễn Tri Hạ xấu, cũng không thể nói cô xinh đẹp, vậy muốn thế nào?
Anh cảm thấy, từ sau khi Tư Mộ Hàn kết hôn, liền thành ra cổ cổ quái quái.
Trước khi rời đi, Tư Mộ Hàn như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, dặn dò Cố Tri Dân: “Cái tên nhân viên phục vụ A Bình trong club ấy, đuổi việc hắn đi.
”
…
Khi quay trở lại biệt thự, trời cũng đã tối.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn từng người trước sau đi vào.
Cô vào đến cửa liền hỏi:”Cậu chủ của các anh có ở nhà không?”
“Không có ạ.
” Trải qua sự rèn giũa trong thời gian này, những tên vệ sĩ đã không còn chút áp lực tâm lý khi nói dối nữa.
Trở về phòng, Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường nghĩ tới chuyện đợi chút nữa Tư Mộ Hàn quay lại hỏi chuyện tin tức, cô phải ứng phó thế nào.
Nhưng bất giác, liền nghĩ tới “Tư Gia Thành”.
Anh hôm nay rất khác thường, đột nhiên đối xử rất tốt với cô…
Sau khi Nguyễn Tri Hạ kết thúc họp báo, cô liền nghĩ tới “Tư Gia Thành”, anh vẫn một mực không đến xem buổi họp báo của cô.
Cô mở máy tính lên mạng, thấy có vô vàn nhà truyền thông đưa bản tin mới, cũng có rất nhiều bài đăng facebook.
Đại đa số mọi người đều mắng cô, cũng có một số nhà mạng thì để tâm hơn, họ phân tích kĩ lưỡng những câu trả lời của cô.
“Sớm đã đoán được cô ta là kẻ dối trá rồi, những người trước kia nói cô ta đáng thương, giờ còn có mặt mũi nói được nữa không?”
“Thật đúng là to gan, chấp nhận phỏng vấn mà còn dám giả tạo.
”
“Chỉ có mỗi tôi cảm thấy những lời người phụ nữ này trả lời phóng viên rất ngầu thôi sao?”
“Tôi nhận ra, từ đầu đến cuối cô ta đều không hề thừa nhận rằng cô ta đã cướp chồng chưa cưới của chị ruột mình.
”
Đọc hết những lời bình luận này, Nguyễn Tri Hạ không khỏi mím môi cười.