Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 56: Chương 56




/br>

Tư Mộ Hàn đang nằm trên giường đột nhiên lên tiếng mê sảng với giọng yếu ớt.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại liền nhìn thấy nét mặt kinh ngạc và thất thần của anh ta, mặt hơi nhăn lại trông có vẻ mệt mỏi.

Cuối cùng cô lại mềm lòng và gật đầu.

Trong căn biệt thự cũng không có người giúp việc nữ, những tên vệ sĩ này thì chỉ biết đánh đấm cũng chẳng chăm sóc tốt cho anh được.

Bác sĩ tiêm cho Tư Mộ Hàn một mũi hạ sốt, tình trạng của anh cũng đã ổn định hơn.

Khi Nguyễn Tri Hạ tìm khăn và giúp “Tư Gia Thành” lau mồ hôi thì trong phòng chỉ có hai người, những người khác đã đi cả rồi.

Trong lòng cô cảm thấy có chút kì lạ, ngày hôm đó ở trong nhà ăn khi cô ngã vào lòng “Tư Gia Thành” đã bị Thời Dũng nhìn thấy thế nhưng Thời Dũng lại không nói gì, lại còn chủ động bảo cô chăm sóc cho “Tư Gia Thành.



“Mẹ….

”. Đọc truyện tại { TRÙMTRUY ỆN. me }

“Tư Gia Thành” lại bắt đầu nói mê sảng, bàn tay Nguyễn Tri Hạ đang giúp anh lau mồ hôi không ngờ lại bị anh túm lấy.

Nguyễn Tri Hạ dùng lực muốn kéo tay mình ra nhưng cô lại phát hiện bàn tay anh giống như sắt thép đang nắm chặt lấy tay cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội rút ra.

Cô luống cuống trừng mắt nhìn anh: “Tôi có phải mẹ anh đâu, bỏ tay ra.



Thế nhưng người đàn ông đang hôn mê đó không hề nghe thấy cô nói, chỉ biết nắm chặt lấy tay cô, đôi lông mày nheo lại cũng dẫn dần được thả lỏng ra, hơi thở cũng dần ổn định hơn.

Lúc này điện thoại của Thẩm Lệ được gọi tới.

“Thẩm Lệ, cậu tới rồi à?”

“Tớ đến cửa biệt thự rồi, Cậu ở đâu đó?”

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu liếc nhìn “Tư Gia Thành” đang ngủ yên giấc trên giường, cô thử kéo tay mình ra, nhưng kết quả còn bị anh kéo lại chặt hơn, cô không có khách nào, chỉ có thể gọi Thời Dũng đi mời Thẩm Lệ vào trong.

Thẩm Lệ vừa bước vào cửa liền giật mình trong xoe mắt: “Chẳng phải cậu nói Tư Mộ Hàn rất xấu à? Thế này mà bảo xấu?”

Thời Dũng đứng ngay sau lưng cô nheo mày lại, lên tiếng giải thích: “Đây là em họ của cậu chủ, Tư Gia Thành.



“Em họ của cậu chủ?” Thẩm Lệ quay ra nhìn Thời Dũng: “Vậy sao anh ta lại nắm chặt lấy tay của Tri Hạ? Chị dâu và em chồng đáng lẽ phải tránh đi mới phải chứ?”

Thời Dũng bị cô hỏi không biết trả lời sao.

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Thời Dũng, đây cũng là điều mà cô muốn hỏi.

Thời Dũng suy nghĩ hồi lâu rồi mới cố nói ra mấy chứ: “Chị dâu trưởng cũng như mẹ.



Nguyễn Tri Hạ muốn cười mà không cười nổi: “Vì thế ban nãy cậu ấy gọi tôi là mẹ?”

“………” Cậu chủ sắp tỉnh lại rồi, anh chắc không chấp nhận được mất.

Thời Dũng lấy cớ để rời đi.

“Cậu ngồi một lát đi, đợi lát nữa thì chúng ta ra ngoài ăn cơm.

” Nguyễn Tri Hạ vỗ tay xuống chiếc ghế bên cạnh.

Thẩm Lệ sau khi ngồi xuống liền ghé người gần lại “Tư Gia Thành.



Thẩm Lệ dù đã gặp vô số trai xinh gái đẹp trong giới làm nghệ thuật, nhưng khi nhìn thấy mặt anh cũng không kiềm chế được mà kêu lên: “Trời ạ, nguồn gen nhà họ Tư tốt đến vậy cơ à? Đẹp trai như thế này, là người thật sao?”

Cô vừa nói vừa đưa một tay ra muốn sờ lên khuôn mặt anh.

Kết quả, bàn tay cô vừa mới đưa ra không trung thì người đàn ông vốn vẫn đang nhắm chặt mắt đó đột nhiên mở tròn mắt ra.

Đôi đồng tử mắt vốn sâu hoắm của anh lúc này tạm thời chỉ hiện ra sự mơ hồ, nhưng chỉ hai giây sau, sự mơ hồ trong ánh mắt đó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự lạnh lùng đến cực độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.