Nguyễn Tri Hạ hạ thấp đầu, giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Cuối cùng, giám đốc được đưa đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ sờ gậy điện phòng thân trong túi, thật sự rất tốt, trực tiếp giật tên hói kia vào bệnh viện.
Sau khi giám đốc vào bệnh viện, chiều vẫn chưa quay lại, coi như Nguyễn Tri Hạ bình an qua một ngày.
…
Lúc tan làm, Nguyễn Tri Hạ gặp Nguyễn Hương Thảo ở thang máy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn tài liệu cả ngày, có chút mệt, không có tâm trạng đấu với Nguyễn Hương Thảo, vì thế cô lùi sang một bên, nhường người khác đi trước.
Nguyễn Hương Thảo cũng không vào thang máy, những người khác vừa đi, chỉ còn lại hai người các cô.
Hau người ai cũng không chủ động nói chuyện.
Sau khi vào thang máy, Nguyễn Hương Thảo quay đầu nhìn cô một cái, vờ như tùy tiện hỏi: “Nhà họ Tư có tài xế đến đón cô không? Nếu không cóm chờ chút nữa Sơ Hoàng đến đón tôi đi ăn, ngược lại có thể chở cô một đoạn.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hương Thảo.
Vậy mà Thẩm Sơ Hoàng và Nguyễn Hương Thảo lại làm lành rồi?
Cảm thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, Nguyễn Hương Thảo cực kì đắc ý hất hất cằm.
“Không có” Nguyễn Tri Hạ nói xong mới nhớ ra, “Tư Gia Thành” nói sẽ đến đón cô.
Trước đó Nguyễn Hương Thảo và Tiêu Giai Kỳ vẫn lầm tưởng cô và “Tư Gia Thành” có quan hệ. Nếu như bây giờ họ thấy “Tư Gia Thành” tới đón cô, chẳng phải là…
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi đau đầu.
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Hương Thảo đi ra ngoài trước, Nguyễn Tri Hạ đi chầm chậm ở phía sau. Cô gọi điện cho “Tư Gia Thành”.
Anh nhận điện rất nhanh. Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, anh đã lên tiếng: “Em không muốn mời tôi ăn cơm, nên mang theo thẻ đen (1)lén lút chuồn đi à?” . Bạn đang đọc truyện tại ( TRÙ MTRUYỆN. мE )
Nguyễn Tri Hạ: “…” Miệng chó không mọc được ngà voi mà!
Đợi chút…
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Nguyễn Tri Hạ thực sự nghi ngờ là anh đã tới tập đoàn Hạ thị. Nếu không sao anh lại nói cô “lén lút chuồn đi”
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn cửa Hạ thị: “Cửa tập đoàn Hạ thị, không lén lút chuồn thì nhanh lên, đi muộn không có chỗ đâu.”
Anh nói ngắn gọn súc tích, xong cúp máy ngay.
Nguyễn Tri Hạ gọi lại, nhưng anh thẳng tay cúp máy.
Cô đành phải nán lại một lát rồi mới ra ngoài, hi vọng lúc đó Nguyễn Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng đã đi rồi.
Nếu như Nguyễn Hương Thảo trông thấy “Tư Gia Thành” tới đón cô, nói không chừng sẽ tung tin khắp nơi là cô không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ em họ của chồng..v.v.
Dù gần đây thái độ của Tư Mộ Hàn với cô dịu đi một chút, nhưng tình cảm giữa anh ta và em họ “Tư Gia Thành” tốt hơn. Nếu như cô và “Tư Gia Thành” có gian tình thì lúc này Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không đứng về phía cô
Chỉ tiếc, trời không chiều ý người. Lúc cô đi ra, Thẩm Sơ Hoàng và Nguyễn Hương Thảo còn chưa rời đi.
Thẩm Sơ Hoàng đậu xe ở cổng. Nguyễn Hương Thảo hạ cửa kính xe xuống, ngồi ở trong xe nói với cô: “Chi Chi, em lên xe đi, anh chị tiễn em một đoạn đường.”
Nguyễn Tri Hạ sao lại không nhìn ra là Nguyễn Hương Thảo muốn khoe khoang cô ta và Thẩm Sơ Hoàng đã làm lành.
Nguyễn Tri Hạ cười giả tạo: “Không cần đâu, anh chị cứ đi trước đi, chúng ta không tiện đường.”
Lúc này, Thẩm Sơ Hoàng lại hạ cửa xe xuống, nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, em cũng đừng…”
Lúc anh ta nhìn rõ dáng vẻ của Chi Chi, giọng nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên trước sự xinh đẹp của cô. Đến khi Nguyễn Hương Thảo không vừa lòng kêu lên “Sơ Hoàng” thì anh ta mới hồi thần, sau đó nói tiếp: “Em đừng khách sáo, anh đưa em về nhé.”
Trước đó còn nói tiễn cô một đoạn đường, bây giờ lại muốn đưa cô về nhà rồi?