Nguyệt Nguyệt thật ngoan. Tiêu Mộc Diên dịu dàng xoa đầu cô bé.
Mẹ ơi, mẹ đừng đi có được không? Hay là mẹ mang con đi với. Nếu không mẹ bỏ con lại ở chỗ này nhưng mẹ lại không có ở đây, con thấy nhàm chán lắm. Nguyệt Nguyệt bĩu môi, hơi tủi thân mở miệng nói.
Con yên tâm, mẹ sẽ nhanh chóng trở về tìm các con. Trong lòng Tiêu Mộc Diên rất chua xót, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói.
Nguyệt Nguyệt vẫn muốn phát huy tính kiên nhẫn, cô bé lại nói tiếp: Hơn nữa con cũng rất nhớ em gái Tiểu San San, con bé lại chạy đi đâu rồi chứ?
Vừa lúc đó Thịnh Trình Việt lập tức mở miệng bổ sung một câu nói:San San à, bây giờ con bé đang sống rất tốt ở chỗ bà ngoại của các con, vì vậy các con đừng nhớ con bé quá. Đợi sau một khoảng thời gian nữa, ba lại sẽ dẫn mẹ đến thăm các con.
Nói xong anh liền trực tiếp ôm Tiêu Mộc Diên nhét vào máy bay trực thăng, cũng mặc kệ mấy đứa bé kia. Sau đó lại ra lệnh cho phi công khởi động trực thăng.
Tiêu Mộc Diên vẫn chưa kịp phản ứng lại: Anh đang làm gì đó? Cũng không để cho em và bọn nhỏ nói thêm mấy câu nữa hay sao?
Người đàn ông này ấu trĩ sắp đến chết thôi.
Ngay cả Quả Quả gì đó bị mang xuống máy bay trực thăng mà cô cũng không biết.
Ừm, bởi vì em có con rồi sẽ chẳng để ý gì đến anh nữa, anh hơi ghen đấy. Thịnh Trình Việt nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên đột nhiên nổi lên một suy nghĩ, sẽ không phải người đàn ông này vì muốn một mình chiếm giữ cô nên mới để bọn trẻ ở hòn đảo này chứ?
Anh nói xem có phải anh cố ý làm như vậy hay không? Tiêu Mộc Diên lập tức dùng giọng điệu chất vấn hỏi.
Anh bị oan mà vợ ơi. Giọng điệu của Thịnh Trình Việt rất vô tội, anh vô cùng đáng thương chớp chớp mắt với Tiêu Mộc Diên.
Anh không biết xấu hổ mà còn dám nói. Anh để mấy đứa nhỏ ở chỗ khỉ ho cò gáy này, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Anh lại không nói tiếng nào với em, rốt cuộc anh đang toan tính gì chứ? Tiêu Mộc Diên càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
Chỉ cần em tin tưởng anh, nhanh thôi chúng ta sẽ đón bọn nhỏ trở về. Lẽ nào bây giờ em không muốn hỏi thăm một tiếng về tung tích của Cao Ngọc Mai hay sao? Thịnh Trình Việt cố ý nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của Tiêu Mộc Diên.
Lẽ nào chúng ta phải bay gấp tới nước Mỹ hay sao? Tiêu Mộc Diên tức giận quay mặt sang một bên.
Không cần phiền phức như vậy. Anh đã sớm bảo Lâm Phong rồi, người ở bên đó đã sắp xếp xong. Chúng ta chỉ cần trở về xem một chút, đại khái cũng hiểu được tình hình. Nếu như em muốn xem hiện trường trực tiếp, anh cũng có thể sai người đi sắp xếp.
Thịnh Trình Việt nói năng hùng hồn.
Tiêu Mộc Diên cũng không nghĩ tới người đàn ông này lại thần thông quảng đại tới mức này, còn hiện trường trực tiếp nữa chứ, thật sự quá khoa trương mà.
Được rồi, em chỉ hi vọng bọn họ sống hạnh phúc như vậy là đủ rồi. Nói thật, tại sao bọn họ lại cãi nhau? Tiêu Mộc Diên vẫn rất nghi ngờ đối với những vấn đề này.
Vấn đề này cụ thể anh cũng không rõ lắm, có điều trước chuyện này quả thật Trương Lân đã giúp anh làm một chuyện lớn, phỏng chừng có liên quan đến chuyện này. Thịnh Trình Việt nghĩ một hồi rồi nói.
Nếu như người ta đã giúp mình vậy thì chúng ta nhất định cũng phải giúp bọn họ. Tiêu Mộc Diên đề nghị.
Vậy chúng ta đi về trước, ôn chuyện trong biệt thự trước rồi nói sau. Nói xong Thịnh Trình Việt vội lập tức ôm lấy cô, thật giống như cô là hồ ly tinh nhỏ dính người vậy.
Em nói này, có phải anh là quỷ háo sắc đầu thai không đấy? Tiêu Mộc Diên lại trợn mắt với anh.
Thịnh Trình Việt trực tiếp vừa ôm vừa hôn.
Đúng, anh chính là quỷ háo sắc của em. Nói xong Thịnh Trình Việt lại hôn thật mạnh lên mặt Tiêu Mộc Diên.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên lại nổi lên suy nghĩ đáng sợ, không phải anh lập tức muốn làm chuyện kia với cô ở chỗ này chứ?
Anh nhất định đừng ở chỗ này... Tiêu Mộc Diên nói khẽ, sợ bị phi công ở phía trước nghe thấy, nếu không mất mặt tới tận nhà luôn đấy.
Yên tâm, sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Thịnh Trình Việt giống như nhìn thấy suy nghĩ của cô, nói xong anh liền kéo rèm cửa sổ lại.
Không ngờ máy bay trực thăng này còn có rèm cửa sổ, hơn nữa còn làm bằng hàng ghế ngồi phía sau, cải tạo thành một cái giường. Chuyện này thật sự khiến cho Tiêu Mộc Diên mở rộng tầm mắt mà.
Có điều tại sao người đàn ông này dù cho ở bất chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng có thể làm chuyện kia chứ?
Anh đừng làm chuyện này ở đây, về nhà làm đi. Tiêu Mộc Diên đúng là rất xấu hổ. Dù sao bên kia vẫn là nghe được tiếng động. Hơn nữa, bây giờ bọn họ còn đang ở trên máy bay trực thăng đấy.
Vậy sau khi về nhà anh sẽ thu gấp đôi. Thịnh Trình Việt lại đắc ý cong khóe miệng.
Người đàn ông này thật là càng ngày càng được voi đòi tiên, thế nhưng Tiêu Mộc Diên cũng hết cách với anh, chỉ có thể gật đầu đáp ứng anh, cuối cùng cô vẫn là miễng cường đồng ý.
Lúc này Thịnh Trình Việt mới càng thêm dương dương tự đắc mỉm cười, lại còn được voi đòi tiên mở miệng nói: Vậy trước tiên phải cho anh chút phúc lợi gì chứ. Tiếp theo anh lập tức hôn cô. Không biết đã hôn bao nhiêu lâu, lúc Tiêu Mộc Diên sắp thở không xong nữa anh mới từ từ mở lòng từ bi mà bỏ cô ra.
Trong lòng em vẫn nghĩ tới bọn nhỏ... Lời của Tiêu Mộc Diên mới nói một nửa, Thịnh Trình Việt đã ôm cô vào lòng, bá đạo mở miệng nói:Em yên tâm, không cần tốn nhiều thời gian nữa đâu chúng ta sẽ đón bọn nhỏ trở về, đến lúc cả nhà chúng ta có thể sum vầy bên nhau rồi.
Nhưng mà anh cứ để cho một mình bà cụ ở đó chăm sóc bọn nhỏ, anh không lo lắng... Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Anh sẽ sắp xếp người ở đó chăm sóc bọn họ, anh đã suy nghĩ mọi thứ chu đáo cả rồi, em đừng quá lo lắng. Nói xong Thịnh Trình Việt liền dùng tay đụng vào mũi cô.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới an tâm nhắm hai mắt lại, tuy rằng người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra lúc làm việc vẫn rất đáng tin.
Sau khi chờ mọi chuyện qua đi, chưa chắc cô sẽ không bỏ qua cho Thịnh Trình Việt.
Sau khi máy bay trực thăng dừng lại, Thịnh Trình Việt đỡ Tiêu Mộc Diên chậm rãi đi xuống.
Lâm Phong lại là một bộ dáng gấp gáp chạy tới.
Thịnh Trình Việt thấy vậy vội mở miệng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Cao Ngọc Mai đã xảy ra tai nạn xe. Lâm Phong mở miệng nói. Tiêu Mộc Diên không nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Bây giờ người đang ở đâu? Thịnh Trình Việt truy hỏi.
Ở bệnh viện. Lâm Phong cúi đầu trả lời.
Vậy bây giờ chúng ta mau tới bệnh viện đi. Tiêu Mộc Diên cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt.
Sau khi bọn họ vội vã tới bệnh viện, liền đi tới phòng phẫu thuật.
Tình hình của cô ta thế nào rồi? Thịnh Trình Việt chỉ có thể tiếp tục hỏi Lâm Phong. Thế nhưng bây giờ Lâm Phong đã không dám lên tiếng nữa.
Thật ra bọn họ vốn chỉ là muốn làm việc tốt, còn nghĩ rằng cô ta đã đến bên đó đoàn tụ rồi. Không ngờ lại gây ra chuyện như vậy. Xem ra, Cao Ngọc Mai đúng là họa vô đơn chí mà. Nhưng đáng thương nhất là một mình Quả Quả, dường như bây giờ cô bé đã trở thành một đứa trẻ mồ côi rồi.