Nghe vậy, Thịnh Trình Việt đứng bất động tại chỗ.
Nhưng cảnh tượng này lại đập vào mắt Tiêu Mộc Diên vừa chạy về.
Cô thật quá xem thường người đàn ông này, xem ra anh thực sự có thể bắt cá hai tay!
Uổng công cô còn hồi tâm chuyển ý, còn muốn cho mình và anh một cơ hội, bây giờ xem ra, cô làm chuyện thừa thãi rồi, tại sao cô lại quay đầu lại chứ?
Tiêu Mộc Diên căm ghét bản thân luyến tiếc người đàn ông này. Nhưng mà bây giờ cũng tốt, cuối cùng cũng có thể thấy rõ bộ mặt thật của anh. Muốn hưởng hạnh phúc bình thường sao, nằm mơ đi!
Thịnh Trình Việt vốn định mặc cho Cao Ngọc Mai ôm mình như vậy, thế nhưng đột nhiên phát hiện một bóng hình trước mắt. Chính là Tiêu Mộc Diên.
Nhất thời anh cảm thấy mừng rỡ. Không ngờ cô lại quay về. Nói cách khác trong lòng cô vẫn không buông được mình. Thế nhưng, tại sao ánh mắt cô lại tức giận như vậy?
Anh đã kịp phản ứng. Bây giờ anh đang ôm Cao Ngọc Mai, chẳng phải Tiêu Mộc Diên sẽ hiểu lầm anh sao? Vốn dĩ hiểu lầm của hai người đã đủ sâu rồi.
Thịnh Trình Việt đẩy Cao Ngọc Mai ra, lập tức chạy đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên: Diên Diên, em hãy nghe anh nói, anh và Mai Mai thực sự không có gì, trong lòng anh chỉ có một mình em.
Sao ánh mắt cô lại lạnh băng như vậy?
Anh càng thêm luống cuống, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể làm cho hai người trở lại như trước đây.
Anh không cần phải giải thích nhiều với tôi như vậy. Nếu như anh muốn ở cùng với cô ta, vậy các người cứ ở bên nhau đi. Tiêu Mộc Diên kìm nén trái tim bi thương, dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
Mai Mai, gọi thân thiết như vậy mà còn nói không có gì. Chắc chắn là đang nói dối. Tiêu Mộc Diên không biết, thực ra cô đang ghen.
Diên Diên... Thịnh Trình Việt vội vã ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, siết chặt cô: Anh không thể ở bên người khác được, người anh yêu chỉ có một mình em.
Lời thổ lộ chân thành tha thiết biết bao!
Thế nhưng, Tiêu Mộc Diên cô sẽ không tin tưởng những lời nói dối này của anh đâu.
Anh không được chạm vào tôi, tôi sợ bẩn. Vừa nghĩ đến anh vừa ôm người phụ nữ khác, trái tim cô sắp nổ tung.
Bây giờ lòng Thịnh Trình Việt tựa như dao cắt, anh chậm rãi buông Tiêu Mộc Diên ra.
Tôi quay về chỉ muốn nói cho anh biết một tiếng, đừng sai người theo dõi tôi nữa. Tôi không phải đồ vật thuộc sở hữu của anh! Hi vọng anh và cô Cao Ngọc Mai trăm năm hạnh phúc.” Tiêu Mộc Diên nhếch môi, hai tay nắm chặt, cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Nói xong, Tiêu Mộc Diên xoay người chuẩn bị đi khỏi.
Thịnh Trình Việt đang định đuổi theo, Tiêu Mộc Diên lại quay đầu, lạnh lùng nhìn anh.” Anh hãy nhớ kỹ những lời tôi vừa nói. Nếu như anh muốn tôi nhanh chóng gặp Diêm Vương, vậy anh cứ tiếp tục dây dưa đi theo tôi đi.
Đương nhiên anh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Mộc Diên.
Cuối cùng, anh chỉ có thể yên lặng nhìn bóng dáng Tiêu Mộc Diên rời đi một lần nữa.
Diên Diên... Thịnh Trình Việt khó khăn gọi hai chữ này, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Thấy tình hình như vậy, Cao Ngọc Mai không nhịn được đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt, dùng giọng áy náy nói: Xin lỗi, em không ngờ sẽ làm sự tình trở thành thế này. Sớm biết sẽ làm Tiêu Mộc Diên hiểu lầm, thì em không nên xuất hiện.
Cô cảm thấy bây giờ mình giống như một tai họa, bất luận đi đến đâu cũng sẽ gây họa cho người khác.
Anh yên tâm, em sẽ không quấy nhiễu hai người đâu, em lập tức dẫn Nhi Nhi rời đi. Bây giờ Cao Ngọc Mai cảm thấy mình đến tìm Thịnh Trình Việt là một lựa chọn sai lầm. Cô không nên phá hỏng hạnh phúc của người khác.
Ngay khi Cao Ngọc Mai kéo Nhi Nhi và va li hành lý định rời đi, đột nhiên Nhi Nhi sờ đầu mình, có phần khó hiểu nói: Mẹ, tiếp theo chúng ta phải đi đâu?
Giọng nói vô cùng ngây thơ, thế nhưng lời này lại ghim vào lòng Cao Ngọc Mai đến đau đớn.
Đúng vậy, tiếp theo hai người phải đi đâu đây? Cao Ngọc Mai hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. Ban đầu cô nghĩ rời khỏi nhà Trương Lân là có thể đến nương nhờ Thịnh Trình Việt. Thực ra cô cho rằng, thời khắc cô bước ra khỏi cửa, anh sẽ đến tìm cô, thế nhưng cô đợi lâu như vậy, cuối cùng anh vẫn không nhìn cô lấy một cái.
Chúng ta... Nói đến đây, Cao Ngọc Mai lại nghẹn lời.
Giây tiếp theo, Thịnh Trình Việt mở miệng cắt đứt tiếng nghẹn ngào của Cao Ngọc Mai.
Em đã bảo anh thu nhận em, còn muốn đi đâu nữa? Thịnh Trình Việt nói, sau đó kéo vali hành lý của Cao Ngọc Mai vào phòng.
Cao Ngọc Mai có chút bai rối: Nhưng mà, anh và Tiêu Mộc Diên...
Cô thực sự không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại hai người họ. Hơn nữa Thịnh Trình Việt đối với cô thực sự quá tốt. Cho nên cô càng hi vọng anh có thể được hạnh phúc.
Chúng ta sẽ đều tốt thôi. Thịnh Trình Việt nói như đinh đóng cột. Không để cho Cao Ngọc Mai có bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Cuối cùng, Cao Ngọc Mai dắt Nhi Nhi, lặng lẽ đi theo sau Thịnh Trình Việt.
Khi đi tới phòng khách, Thịnh Trình Việt nói: Em tùy ý chọn một phòng trên tầng đi.
Nói xong, anh sải bước về phía trước.
Cao Ngọc Mai ở phía sau không nhịn được nói với theo một câu: Trình Việt, cảm ơn anh.
Người nên cảm ơn là anh. Thịnh Trình Việt dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Anh biết, nếu như không có Cao Ngọc Mai nói giúp, Trương Lân sẽ không dễ dàng đồng ý với mình như vậy. Hơn nữa khoảng thời gian này, cô vẫn luôn diễn kịch cùng mình. Ân tình này, anh nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Không đợi Cao Ngọc Mai kịp phản ứng, Thịnh Trình Việt đã về phòng mình. Anh nghĩ mình cần phải hành tiến hành hành động bước tiếp theo. Vì vậy anh lập tức cầm di động lên, gọi một cuộc điện thoại.
Chuyện tôi nói nhất định phải nhanh chóng hành động, không được để cho anh ta có bất kỳ cơ hội trở mình nào.
Sau khi chỉ đạo xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc khi nào em mới tha thứ cho anh?
Bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ em.
Thịnh Trình Việt đau khổ nhắm hai mắt lại, vô cùng phiền muộn. Anh đột nhiên nhớ tới bọn trẻ, nếu lời anh nói là vô ích, tại sao không để bọn trẻ nói giúp? Hơn nữa, cũng đã lâu anh chưa gặp bọn trẻ rồi. Xem ra thực sự cần sai người dẫn chúng quay về.
Nghĩ tới đây, Thịnh Trình Việt có chút phấn chấn vô hình, giữa lúc anh muốn gọi điện thoại, anh lại nhẫn nhịn. Anh đổi ý, bởi vì anh biết có một số việc nhất định phải xử lý xong trước, bằng không chắc chắn còn có nỗi lo về sau.
Diên Diên, em chờ anh một chút, nhanh thôi chúng ta có thể lại sum họp một nhà rồi