Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 185: Chương 185: Ôm đứa trẻ cảm nhận thấy hạnh phúc




“Được, có thể, sau này các cháu gọi dì là mẹ đi, vậy các con có thể kể cho mẹ nghe chuyện trước đây không?” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên vẫn nhẹ nhàng như trước, giờ cô đột nhiên cảm thấy, ôm ba đứa trẻ này làm cô cảm nhận được một loại hạnh phúc, đúng vậy, vào giờ khắc này, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc này phát ra từ tận đáy lòng.

“Mẹ muốn biết chuyện trước đây sao?” Viễn Đan lập tức đổi giọng gọi mẹ, người mẹ này cậu dành được thật sự không dễ gì, cậu phải thật trân trọng, sau này nhất định phải gọi mẹ thật nhiều, không, cậu phải gọi tiếng mẹ cả đời.

“Mẹ, vậy con kể chuyện trước đây cho mẹ được không?” Nguyệt Nguyệt lập tức cũng đổi giọng gọi mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, chứng tỏ cô bé lúc này rất vui, vừa nghĩ đến nhận lại được mẹ, trong lòng cô bé liền kích động.

Chỉ có ánh mắt của Thịnh Tuấn Hạo là ảm đạm, cậu cũng rất muốn gọi mẹ, cũng rất muốn kể chuyện trước đây cho mẹ, nhưng cậu thật sự là chưa từng trải qua, cậu chỉ là đứa con bị mẹ bỏ rơi ở chỗ ba.

Tiêu Mộc Diên hình như cũng cảm thấy được biểu cảm của Thịnh Tuấn Hạo, bất giác nhíu mày, đứa bé này làm sao vậy, bình thường nó không phải nói cũng khá nhiều sao? Giờ sao lại buồn bã, là nhớ đến mấy chuyện buồn trước kia sao?

“Tuấn Hạo, con sao thế? Là nhớ đến chuyện buồn gì à?” Tiêu Mộc Diên lúc nói thì kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Thịnh Tuấn Hạo, đứa bé này giờ là làm sao? Có chuyện gì lại đi buồn một mình.

Tuy rằng Tiêu Mộc Diên là thừa nhận sự thật này, nhưng cô đã mất đi ký ức trong sáu năm kia, vì thế, cô đối với những đứa trẻ trước mắt không có tình cảm sâu đậm, cho dù sẽ lo lắng, sẽ thương yêu, nhưng cô lại không tìm lại được cái cảm giác của một người mẹ.

“Vâng, mẹ, ngày trước là mẹ với Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt sống cùng nhau, con và ba sống với nhau.” Thịnh Tuấn Hạo không tự chủ được nói, trong ánh mắt tựa như còn lộ vẻ bi thương.

Tiêu Mộc Diên gật đầu, hóa ra là vậy, nhưng cô không kết hôn với Thịnh Trình Việt, vậy tại sao lại sinh con cho anh ta? Chẳng trách Thịnh Trình Việt luôn vô lễ với cô, thì ra cô đã sớm sinh cho anh ta ba đứa con.

“Ừm, vậy trước đây mẹ không ở cùng với ba của các con sao?” Tiêu Mộc Diên khẽ hỏi, nhưng trong đầu lại nhớ không ra bất kỳ chuyện gì.

“Vâng, từ lúc con sinh ra thì chưa từng thấy mẹ, chỉ có lúc Tết mới gặp, bây giờ thời gian ở với mẹ mới được có nửa năm mà thôi.” Thịnh Tuấn Hạo khẽ trả lời, trong lòng cậu, Tiêu Mộc Diên không thích cậu, nếu không thì làm sao sẽ để cho nó một mình ở với ba?

“Hử? Sao lại vậy được nhỉ?” Tiêu Mộc Diên rất chắc chắn bản thân nếu sinh con, thì sẽ không thể nào dễ dàng từ bỏ, cô làm sao có thể từ bỏ đứa con của chính mình được, việc này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Vâng, tình hình cụ thể thì chúng con cũng không rõ, nếu mẹ thật muốn biết, vậy vẫn nên đi hỏi ba, chẳng qua là mẹ nếu hỏi bọn con, bọn con có thể kể cho mẹ về những ngày sống ở Mỹ.” Viễn Đan cười nói.

Bọn nó cũng không biết chuyện gì? Vậy thì lại càng kỳ lạ, bọn chúng cũng đã sáu tuổi rồi, vào sáu năm trước, cô đang là một sinh viên? Cô làm sao sẽ chạy đi sinh con cho Thịnh Trình Việt? Bên trong chắc chắn còn có chuyện gì?

Với lại trực giác nói cho cô, cô trong sáu năm này sống cũng không tốt, nếu không thì cô làm sao sẽ mạnh mẽ khiến bản thân quên đi trí nhớ sáu năm kia? Trong sáu năm này rốt cục cô đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi ngay cả bằng đại học cô cũng không lấy được.

“Ừm, lúc mẹ ở Mỹ có phải rất yêu Âu Vũ Đình không?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hỏi, trong đầu không tự giác nhớ đến những lời Âu Vũ Đình nói, anh nói, trong sáu năm ấy, cô rất yêu anh, nhưng cô nếu yêu Âu Vũ Đình, vậy sao lại sinh con cho Thịnh Trình Việt? Cô lúc đó vẫn biết rõ, người cô yêu là Thịnh Trình Việt.

Ặc? Nguyệt Nguyệt sững sờ chút, sao mẹ đột nhiên nhắc đến chú Âu? Là chú Âu vẫn luôn yêu mẹ, mẹ nhưng không có yêu chú Âu.

“Mẹ mới sẽ không thích Âu Vũ Đình kia đâu?” Thịnh Tuấn Hạo cũng không biết vì cái gì, nói chung là cứ nhìn thấy Âu Vũ Đình là sẽ rất tức giận, đặc biệt là lúc thấy mẹ và chú ta ở riêng với nhau.

Tiêu Mộc Diên hơi sửng sốt, từ ngữ khí của Thịnh Tuấn Hạo có thể nghe ra, đứa bé này rất ghét Âu Vũ Đình, lại còn là cực kỳ ghét, chỉ là từ biểu cảm của Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan lại nhìn không ra điều gì.

“Mẹ không thích Âu Vũ Đình? Vậy mẹ với Âu Vũ Đình là làm sao quen biết?” Tiêu Mộc Diên vẫn là không nhịn được hỏi ra, cô và Thịnh Trình Việt còn cả Âu Vũ Đình rột cuộc là có quan hệ gì? Trong ấn tượng của cô, người cô yêu chỉ có một mình Trương Vân Doanh, ngoại trừ Trương Vân Doanh ra, cô sẽ không yêu bất cứ ai. Nhưng cô và Thịnh Trình Việt có tình cảm cắt không thể đứt, gỡ không hết rối.

“Là Âu Vũ Đình cố tình tìm mẹ, chú ta phải lòng mẹ, cho nên cố ý tiếp cận.” Thịnh Tuấn Hạo không chút suy nghĩ nói.

Tiêu Mộc Diên có thể nhìn ra, Thịnh Tuấn Hạo không những không thích Âu Vũ Đình, mà còn cực kỳ ghét, cậu bé và Âu Vũ Đình lại có va chạm gì?

Nguyệt Nguyệt có chút không vui, cho dù Âu Vũ Đình thích mẹ, nhưng Thịnh Tuấn Hạo cũng không cần bôi nhọ chú ấy như thế, dù sao Âu Vũ Đình cũng giúp đỡ cô bé và Viễn Đan còn cả mẹ vượt qua thời khắc gian khổ nhất, loại tình cảm ấy, Thịnh Tuấn Hạo không thể nào hiểu được.

“Chú Âu và mẹ trước đây là bạn bè, khi chúng ta nghèo đến trong người không có một đồng, là chú ấy giúp chúng ta.” Viễn Đan khẽ nói, cậu cũng biết Âu Vũ Đình thích mẹ, Nguyệt Nguyệt cũng biết, bản thân mẹ cũng biết, nhưng ai cũng không ngăn cản, bởi Âu Vũ Đình đã từng giúp họ quá nhiều, cho nên, bọn họ căn bản là không tìm ra lý do để từ chối.

“Là vậy sao? Nhưng Âu Vũ Định là thích mẹ đúng không?” Tiêu Mộc Diên gần như khẳng định điều này, thực ra Âu Vũ Đình nói cô trong sáu năm yêu anh, bản thân cô cũng không tin, bởi vì chuyện mà cô nhận định thì không dễ gì thay đổi, cô yêu Trương Vân Doanh, thì làm sao có thể sẽ nhanh như vậy chuyển sang yêu người khác?

“Vâng, chú Âu thật là rất yêu mẹ, nhưng chú Âu từ trước đến nay đều không có làm chuyện gì vượt mức cả.” Viễn Đan tiếp lời nói, chính là vậy, mấy người bọn nó, câu có câu không nói hết, còn Thịnh Tuấn Hạo lúc này im lặng một câu cũng không nói.

Trong đống lộn xộn của Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan, Âu Vũ Đình chính là một người tốt, nếu không là Âu Vũ Đình thì chúng nó và mẹ đều không biết có thể sống đến giờ không, cho nên, bất kể thế nào, bọn chúng đều không thể vong ơn phụ nghĩa.

Tiêu Mộc Diên gật đầu, hóa ra là vậy, chỉ là tại sao Thịnh Tuấn Hạo lại ghét Âu Vũ Đình như thế? Xem ra khi cậu bé nói về Âu Vũ Đình, từng chữ đều mang sự châm chọc, dường như Âu Vũ Đình chính là kẻ thù lớn của nó.

“Tuấn Hạo, vì sao con lại ghét Âu Vũ Đình như thế?” Tiêu Mộc Diên xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo hỏi, khi cô nghe được Thịnh Tuấn Hạo nói, là cô vứt bỏ nó ở lại với Thịnh Trình Việt, không cần nó, lòng cô đau đến lạ, sau này cô sẽ hết sức bù đắp cho đứa bé này.

“Mẹ, con cảm thấy Âu Vũ Đình không phải là người tốt, chú ta luôn luôn đối đầu với ba.” Thịnh Tuấn Hạo biết, lần này ba đi Mỹ công tác cũng vì chuyện Âu Vũ Đình gây ra, với lại, chú ta còn muốn cùng ba cướp mẹ, thì cậu càng ghét Âu Vũ Đình.

Tiêu Mộc Diên có chút đăm chiêu gật đầu, Âu Vũ Đình và Thịnh Trình Việt trên thương trường là kẻ địch? Nghĩ thấy chính xác là có khả năng.

“Ừm, mấy đứa nói rất có lý, vậy mẹ thơm mỗi đứa một cái thế nào?” Tiêu Mộc Diên mặt cười sáng lạn. Thực ra về sau mỗi ngày ở chung với mấy đứa trẻ này, cũng là một chuyện rất vui.

“Được ạ, mẹ thơm con trước đi.” Nguyệt Nguyệt nói đầu tiên.

Bên này, sau khi Thịnh Trình Việt trở về, thấy Cao Ngọc Mai đang đau đớn bò ở dưới mặt đất, anh một bước dài tiến lên đỡ Cao Ngọc Mai lên, sớm biết sẽ thế này, anh sẽ không cho tất cả người giúp việc nghỉ việc.

“Mai Mai, em sao vậy? Đi, chúng ta đi bệnh viện.” Thịnh Trình Việt vẻ mặt gấp gáp nói, trong lúc nói, anh đã ôm Cao Ngọc Mai lên, hướng ra ngoài đi, sao lại sẽ như này? Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện.

Cao Ngọc Mai ôm chặt lấy Thịnh Trình Việt, sau khi thấy anh đến khuôn mặt tái nhợt như giấy kia cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.

“Việt, dạ dày em đau quá, cảm ơn anh có thể đến.” Cao Ngọc Mai trong lúc nói, đã ôm chặt lấy cánh tay Thịnh Trình Việt, lặng lẽ nhắm mắt, tựa như chỉ cần Thịnh Trình Việt trở lại, thì cô liền an toàn.

Thịnh Trình Việt đau lòng nhìn Cao Ngọc Mai, trong sáu năm nay, cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phải chịu oan ức như nào? Anh đạp mạnh chân ga, xe tức thì như đứt xích, chạy như bay.

Trong bệnh viện, Thịnh Trình Việt nôn nóng nhìn bác sĩ.

“Cô ấy sao rồi? Sao lại đau như thế?”Anh liếc qua Cao Ngọc Mai, thì anh gần như thấy được trong mắt cô ý muốn tìm cái chết, cô như vậy, thật sự là dọa anh hết hồn.

“Cô ấy cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là viêm ruột thừa cấp tính, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức.” Bác sĩ quen thuộc nói, hoàn toàn không để ý sự lo lắng của Thịnh Trình Việt, ông mỗi ngày đều gặp rất nhiều người lo lắng, nếu đồng tình với mỗi một người thì ông cũng chẳng còn cách nào làm việc.

“Vậy không nhanh phẫu thuật đi!” Ngữ khí của Thịnh Trình Việt đột nhiên lạnh xuống, thấy Cao Ngọc Mai đau, trong lòng anh sẽ càng đau, không nhịn nổi mà phát giận với bác sĩ, thực ra anh cũng có ý xấu gì, chỉ là quá sốt ruột mà thôi.

Bác sĩ nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt, hơi sững lại, cả người anh phát ra ý lạnh, dường như nếu giờ ông không đi làm phẫu thuật, người đàn ông trước mặt này lập tức sẽ ra tay.

“Mời anh đi thanh toán trước.” Bác sĩ thong thả nói, đi bệnh viện chỗ nào mà chả phải trả tiền trước.

Thịnh Trình Việt phẫn nộ, triệt để bị ông bác sĩ này làm cho tức giận.

“Ngày mai ông không cần đi làm nữa, tôi là Thịnh Trình Việt, các ông nhận ra không?” Thịnh Trình Việt tức giận quát thét khắp phòng bệnh, đây là bệnh viện của anh, anh phải trả tiền gì, với cả mấy người này là thái độ gì, không muốn ngày mai đi làm à?

Mọi người giờ mới từ lời của Thịnh Trình Việt bừng tỉnh ra, có một bác sĩ nữ thấp thỏm đi đến trước mặt Thịnh Trình Việt, trong mắt còn sót lại chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.