Nghe lời này của tổng giám đốc Thịnh chắc là thăm dò cho Tiêu Mộc Diên, đã muộn thế này anh còn gọi điện thoại cho cô ấy? Có vẻ như Lâm Phong cảnh giác được một chuyện, tổng giám đốc Thịnh đã nảy sinh tình cảm đối với cô gái tên Tiêu Mộc Diên kia.
Lâm Phong vừa nghĩ vừa lẳng lặng lui ra khỏi phòng, trong ấn tượng của Lâm Phong, mục đích mà Tiêu Mộc Diên tiếp cận Thịnh Trình Việt chỉ có tiền, Tiêu Mộc Diên cũng không khác gì với những người phụ nữ khác. Chỉ là anh ta không hiểu, vì sao tổng giám đốc Thịnh lại đối xử với cô gái này đặc biệt đến như vậy?
Sáng sớm, ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên người Tiêu Mộc Diên, cô linh hoạt tỉnh giấc, bất chợt nhìn về phía đồng hồ. Bảy giờ, cô gần như không kịp nấu cơm cho các con rồi.
Cô rời giường, nhanh chóng dọn dẹp rồi đi về phía nhà bếp. Lúc cô nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi ăn cơm trên bàn, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác nói không nên lời, một cảm giác chua xót.
“Mẹ!”
“Dì Diên!”
Bọn trẻ vui vẻ gọi cô, sáng nay thấy mẹ vẫn chưa dậy cho nên bọn trẻ bèn ăn cơm do người giúp việc chuẩn bị.
“Mẹ, mẹ cũng mau đến ăn cơm đi, nếu không sẽ không kịp đi làm mất.” Viễn Đan rất biết quan tâm, tuy bình thường cậu có chút kiêu ngạo, có chút vô lại, nhưng đối với Tiêu Mộc Diên, cậu vô cùng yêu quý.
up trên app mê tình truyện
Tiêu Mộc Diên cười ha hả xoa xoa cái đầu nhỏ của Viễn Đan, sau đó còn liếc qua Thịnh Tuấn Hạo vô cùng có ý tứ sâu xa. Cô cũng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng đều sẽ có cảm giác chua xót, luôn cảm thấy mấy năm nay cô đã để đứa trẻ này thiệt thòi rồi.
Thịnh Tuấn Hạo cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Mộc Diên cũng bất chợt nhìn về phía cô. Cậu luôn cảm thấy dì Diên này có chút là lạ, từ đêm qua sau khi trở về cô đã có chút kỳ quái.
“Tuấn Hạo, nếu mẹ cháu trở về, cháu vẫn sẽ thích cô ấy chứ?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hỏi, trong giọng nói của cô dường như cũng có chút chờ mong mơ hồ.
Hiển nhiên là Thịnh Tuấn Hạo không ngờ Tiêu Mộc Diên lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cậu sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
“Nếu mẹ trở về mà tốt như dì Diên, vậy thì cháu sẽ thích mẹ cháu.” Không có một đứa trẻ nào là không khao khát tình yêu của mẹ, tuy từ nhỏ cậu đã ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng cậu sống chẳng vui vẻ gì.
Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Tuấn Hạo nói vậy chỉ cảm thấy mũi cay xè, tim đau đến quặn thắt, có cảm giác kích động đó, cô thật muốn nói với Thịnh Tuấn Hạo rằng cô chính là mẹ của cậu, nhưng cô không có dũng khí đó, cô cũng không thể nói ra.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Nguyệt Nguyệt nhìn Tiêu Mộc Diên ánh mắt long lanh, cô bé đau lòng hỏi, thậm chí cô bé còn đưa bàn tay nhỏ bé ra, muốn lau nước mắt cho Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan trừng mắt nhìn Thịnh Tuấn Hạo, giống như đang trách cậu ấy, nếu không phải vì lời nói vừa rồi của cậu ấy thì mẹ cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Tiêu Mộc Diên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, nuốt nước mắt ngược vào trong, lộ ra một nụ cười hiền dịu.
“Mẹ chỉ cảm thấy Tuấn Hạo rất đáng thương, từ giờ về sau mẹ chia cho Tuấn Hạo một chút tình yêu được không?” Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, từ giờ về sau nhất định cô sẽ đối xử với Thịnh Tuấn Hạo thật tốt.
“Được ạ.” Nguyệt Nguyệt trả lời với tâm tư đơn thuần, dù sao sau này cô bé cũng muốn lấy Thịnh Tuấn Hạo, mẹ đối xử tốt với Thịnh Tuấn Hạo cũng là việc nên làm.
Viễn Đan thì lại nhíu chặt chân mày, vì sao cậu luôn cảm thấy mẹ có gì đó khang khác nhỉ? Rốt cuộc là mẹ sao vậy? Sao thái độ đối với Thịnh Tuấn Hạo lại đột nhiên thay đổi nhỉ?
Vì thời gian, Tiêu Mộc Diên bảo ba đứa trẻ tự đi học, cô phải đến công ty.
“Viễn Đan, đừng bắt nạt Tuấn Hạo đấy, từ giờ về sau các con phải đối xử tốt với nhau.” Trước khi đi, Tiêu Mộc Diên dặn dò, cô biết Viễn Đan có chút định kiến với Thịnh Tuấn Hạo, sợ cậu sẽ bắt nạt Thịnh Tuấn Hạo.
“Con biết rồi.” Tuy Viễn Đan bất mãn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Tiêu Mộc Diên, cậu không muốn để Tiêu Mộc Diên lo lắng về mình.
Tiêu Mộc Diên cười xoa xoa mái đầu nhỏ của Viễn Đan, sau đó thơm Nguyệt Nguyệt một cái, cuối cùng trìu mến nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo, sau đó mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Diên xa dần, Viễn Đan lạnh lùng nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo, từ nhỏ mình cũng không có ba, bây giờ ngay cả mẹ cũng sắp không thương mình nữa rồi sao? Tại sao mẹ lại đột nhiên đối tốt với tên Thịnh Tuấn Hạo này thế chứ?
“Nói, cậu đã nói gì với mẹ tôi? Tại sao mẹ tôi lại tốt với cậu như vậy?” Trong lòng Viễn Đan, chính là Thịnh Tuấn Hạo đã giành mất tình yêu của mẹ dành cho cậu, trước kia mẹ thương cậu như vậy, nhưng bây giờ ánh mắt của mẹ luôn dừng lại trên người Thịnh Tuấn Hạo, có phải mẹ không thương mình nữa rồi không?
Thực ra Thịnh Tuấn Hạo cũng không biết chuyện gì đã xảy ra? Cậu ấy cũng luôn cảm thấy hai hôm nay dì Diên có gì đó là lạ, còn lạ như thế nào thì cậu ấy cũng không nói rõ được.
Nguyện Nguyệt kéo Viễn Đan lại.
“Anh, anh đừng vội như vậy, thực ra chúng ta đều cảm thấy kỳ lạ, không phải sao? Chúng ta cứ lặng lẽ quan sát sự thay đổi đã có được không? Mẹ yêu chúng ta, chúng ta phải tin tưởng mẹ.” Nguyệt Nguyệt kéo chặt lấy cánh tay của Viễn Đan.
Viễn Đan nhìn Nguyệt Nguyệt, sau đó ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, tính cách cậu có chút cực đoan, đó là bởi vì cậu sợ mất mát. Từ nhỏ bên cạnh cậu đã không có ba, cậu không thể lại mất đi mẹ, cho nên khi thấy mẹ đột nhiên đối xử tốt với đứa trẻ khác, trong lòng cậu sinh ra sự bất mãn mạnh mẽ.
Thịnh Tuấn Hạo nhìn hai anh em đang ôm nhau, đột nhiên cậu ấy cảm thấy thật ghen tỵ. Nếu cậu ấy cũng có một anh chị em, có phải lúc đau buồn cũng có thể ôm bọn họ hay không, liệu như vậy có thể bớt đau buồn hay không.
Tiêu Mộc Diên cầm bản thiết kế của mình qua đó, nhưng khi cô đến phòng thiết kế, sắc mặt ai nấy đều không được tốt lắm, giống như gặp phải chuyện lớn gì vậy.
“Giám đốc Tiêu, có hai khách hàng nói thiết kế của chúng ta không phù hợp, muốn giám đốc phải đích thân thiết kế.” Đỗ Trang bước lên trước nói, lần này cô ta lại khách sáo, dù sao cô ta cũng đã thấy thực lực của Tiêu Mộc Diên, với thực lực của cô ta, so sánh với giám đốc vẫn còn kém xa.
“Đây là bọn họ cố tình gây khó dễ chứ gì, bởi vì tôi phải thiết kế bản vẽ thi đấu quốc tế, căn bản không có thời gian thiết kế bản vẽ cho bọn họ, cho nên bọn họ mới nói như vậy!” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa ưu nhã ngồi xuống vị trí của giám đốc.
Đỗ Trang thầm bái phục Tiêu Mộc Diên thông minh, trong lòng cô ta cũng hạ quyết tâm, về sau nhất định phải xông pha với vị giám đốc này, ắt sẽ có tương lai rộng mở.
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Quả thực Đỗ Trang rất lo lắng về chuyện này, đây cũng là nguyên nhân mà mọi người trong phòng thiết kế đều chau mày ủ mặt.
Tiêu Mộc Diên cười nhạt, mở máy tính ra, nhập mật khẩu vào. Quả nhiên, hai khách hàng gây khó dễ cho đã gửi thư cho mình.
“Mọi người không cần lo chuyện này nữa, tôi sẽ đích thân xử lý, mọi người cứ đi thiết kế những bản vẽ khác đi!” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên rất thản nhiên, chỉ là trong giọng thản nhiên ấy lại không mất đi sự uy nghiêm.
Đỗ Trang nghe xong, nhìn thoáng qua mọi người, mặc dù không biết Tiêu Mộc Diên sẽ xử lý chuyện này thế nào, nhưng cô đã lên tiếng thì bọn họ cũng không cần hao tâm nữa.
Tiêu Mộc Diên chỉ trả lời một câu cho hai vị khách hàng kia, đợi chút, tôi đang làm, trong vòng hai ngày sẽ đưa quý vị.
Sau khi trả lời câu này xong, cô lại bắt đầu làm bản vẽ thi đấu quốc tế kia, trước đây cô đã thiết kế nhiều bản vẽ như vậy, đến lúc đó tùy tiện tìm hai bản gửi cho bọn họ là được.
Tiêu Mộc Diên bắt đầu chuyên tâm thiết kế, nếu sau này phải dẫn ba và các con tự lực cánh sinh, nhất định cô phải tạo ra một chút thành tựu, nếu không cô chẳng có bất cứ văn bằng nào, rời khỏi chỗ của Thịnh Trình Việt, các công ty lớn sẽ không dễ dàng tuyển cô.
“Giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Thịnh muốn gặp cô.” Tiêu Mộc Diên đang thiết kế thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng của Mộng Huyên.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới ngẩng đầu lên nhìn qua thời gian, đã mười một giờ rưỡi rồi, còn mười phút nữa là tan làm.
“Đợi thêm mười phút nữa đi.” Tiêu Mộc Diên dứt lời lại bắt đầu vùi đầu vào công việc sáng tác của mình, còn mười phút nữa, cô có thể hoàn thành phần này.
Mộng Huyên sửng sốt, hiển nhiên là cô ấy chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Cô gái này thật to gan, lại dám bảo Thịnh Trình Việt đợi cô, nghĩ tới đây, Mộng Huyên không khỏi nhìn kỹ Tiêu Mộc Diên, cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng lại bản thiết kế của cô. Tuy cô ấy không hiểu nhiều về thiết kế, nhưng dù sao cũng đã làm việc ở công ty hai năm, ít nhiều vẫn hiểu được đôi chút, chỉ liếc mắt một cái, trên mặt cô ấy đã lộ ra vẻ kinh ngạc. Thiết kế của cô thật đẹp, lần đầu tiên, thái độ của Mộng Huyên đối với Tiêu Mộc Diên cũng có chút chuyển biến.
Thì ra cô cũng không phải là dựa vào việc được Thịnh Trình Việt bao nuôi mà ngồi lên vị trí giám đốc này, cô đã có vị trí ấy dựa vào thực lực của mình.
“Thư ký Mộng, chúng ta đi thôi.” Lúc Mộng Huyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên thản nhiên cười rồi ưu nhã đứng dậy. Bản thiết kế này cô đã gửi cho Thịnh Trình Việt rồi.
Lúc này Mộng Huyên mới phản ứng lại từ bản thiết kế kia, cô ấy khôi phục vẻ bình tĩnh rất nhanh, cười nhẹ rồi xoay người đi.
Mộng Huyên gõ cửa, được bên trong đáp lại, cô ấy bèn đẩy cửa vào.
Thịnh Trình Việt giương mắt lên nhìn thoáng qua hai người đang tiến vào. Cuối cùng, ánh mắt anh vẫn dừng lại ở Tiêu Mộc Diên, nhếch miệng nở một nụ cười không dễ phát hiện ra.
“Mộng Huyên, cô có thể tan làm rồi.” Anh nhìn đồng hồ, thuận miệng nói, đã mười một giờ năm mươi rồi.
“Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, bây giờ là giờ tan tầm, anh giữ tôi lại, có phải tôi có thể nhận được tiền tăng ca không.” Tiêu Mộc Diên bình tĩnh nói, đôi mắt trong veo đón lấy ánh sáng của mặt trời, sáng long lanh.
Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, dường như đã chẳng thấy lạ gì đối với thái độ mê tiền của cô gái này.
Anh đột nhiên lấy ra một viên ngọc đổi vận, đưa qua đưa lại trước mặt Tiêu Mộc Diên, anh cũng thấy rõ khoảnh khắc nhìn thấy viên ngọc đổi vận kia, mặt cô hơi thay đổi. Anh càng chắc chắn viên ngọc đổi vận này có quan hệ với cô.
“Không phải em muốn có dây chuyền may mắn sao? Nếu em có thể trả lời anh mấy câu hỏi, anh có thể cho em viên ngọc này. Thế nào?” Thịnh Trình Việt dựa vào ghế tổng giám đốc, cười gian xảo. Anh và Tiêu Mộc Diên đồng thời nhìn chăm chú vào viên ngọc đổi vận này.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, đôi mắt to trong suốt vẫn đang nhìn viên ngọc, đợi Thịnh Trình Việt nói tiếp.
“Có phải sáu năm trước em đã mang thai hộ cho người khác không?” Lúc nói chuyện, đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Trình Việt vẫn luôn nhìn Tiêu Mộc Diên, không bỏ lọt bất cứ biểu cảm nào của cô.
Toàn thân Tiêu Mộc Diên chấn động, tim dường như đau thắt lại, nhưng cô cố hết sức để mình duy trì bình tĩnh. Anh đang nghi ngờ rồi, nghi ngờ cô chính là cô gái sáu năm trước?
�����������