Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 234: Chương 234: Thật may là anh




Sau khi vào phòng, cảm giác mát mẻ làm cho Tiêu Mộc Diên tỉnh táo lại một chút nhưng trong người vẫn có cảm giác khó chịu như có hàng triệu con kiến đang cắn xé vậy. Cô không nhịn được mà uốn éo người. Trước mặt hình như có một người đang xé rách quần áo của cô. Cô cuộn người lại và ôm chặt lấy cơ thể của mình.

“Đừng, đừng...”

Cô dường như đang cầu khẩn. Trong thoáng chốc, không ngờ cô nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Vợ ơi, em đừng sợ, là anh đây mà.”

Cô xuất hiện ảo giác rồi sao? Cô vẫn ôm chặt lấy cơ thể mình nhưng lại bị người đó nắm lấy chân và nâng cả cơ thể lên.

Quần áo của cô đều bị xé rách, tiếng xé vải khiến cô càng thêm tuyệt vọng.

Đột nhiên, cô bị ném vào trong một bể nước lớn.

“Vợ ơi, em mở mắt ra xem anh là ai, em mở mắt ra đi.”

Tiêu Mộc Diên nghe được tiếng gọi mới mơ mơ màng màng nhìn người, chỉ có điều cô không thể nhìn thấy rõ được gương mặt người kia.

“Đáng chết, đây là bỏ thuốc nặng tới mức nào chứ?”

Thịnh Trình Việt không khỏi nhíu mày. Anh tuyệt đối không tha cho tên Trương Lân kia. “Thật xin lỗi, vợ ơi, em cố chịu đựng một lát nhé.”

Thịnh Trình Việt nói xong liền cởi bỏ những ràng buộc trên người và tiến vào trong cơ thể của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nhưng trong trái tim cô bây giờ chỉ toàn là Thịnh Trình Việt. Cô cho rằng mình bị xâm phạm, cảm giác này còn mạnh hơn cả cảm giác bị kiến cắn xé. Cô cắn chặt vào đầu lưỡi của mình không thả.

Thịnh Trình Việt biết được suy nghĩ của Tiêu Mộc Diên liền cúi người chặn lấy miệng cô, giải thoát đầu lưỡi ra khỏi hàm răng của cô.

“Việt, Việt...” Cô thì thầm.

Không biết thuốc này bị bỏ bao nhiêu mà bọn họ chiến đấu suốt một đêm, Thịnh Trình Việt vẫn có cảm giác hiệu quả thuốc trong cơ thể của Tiêu Mộc Diên còn chưa hết, nhưng bản thân cô đã không chịu nổi mà ngất đi rồi.

Lúc trời vừa sáng, Thịnh Trình Việt mới nằm xuống. Anh ôm Tiêu Mộc Diên vào trong lòng, hai người cùng ngủ.

Bởi vì khủng hoảng nên Tiêu Mộc Diên cũng không ngủ được ngon giấc. Cô đột nhiên tỉnh lại và hét to một tiếng, cũng đánh thức cả Thịnh Trình Việt.

“Sao vậy em?” Thịnh Trình Việt nghe được tiếng kêu của Tiêu Mộc Diên thì lập tức ôm lấy cô.

Tiêu Mộc Diên nhìn người bên cạnh và lập tức ôm lấy anh, nước mắt thoáng chốc đã tuôn rơi. “Chồng ơi, em gặp phải ác mộng, em mơ thấy mình bị người ta bỏ thuốc.”

Biết được Tiêu Mộc Diên đang khủng hoảng nên Thịnh Trình Việt ôm chặt lấy cô, không đành lòng nói ra sự thật cho cô biết.

Nhưng Tiêu Mộc Diên có cảm giác không đúng. Cô nhìn trang trí xung quanh và biết rõ ràng nơi này không giống với nhà của mình, cũng không giống với bất kỳ nơi nào cô quen thuộc. Cô nghĩ đến khách sạn mà Trương Lân đã đưa mình tới, gương mặt lập tức trắng bệch.

“Chồng ơi, có phải... có phải em đã không còn trong sạch nữa, đúng không?” Cô hỏi.

Thịnh Trình Việt vừa nhìn đã biết được cô gái nhỏ này đang suy nghĩ điều gì. Anh ôm thật chặt Tiêu Mộc Diên: “Không đâu, hôm qua anh đã chạy tới đúng lúc.”

Hôm qua, Tiêu Mộc Diên nói muốn gặp Trương Bân Bân nên Thịnh Trình Việt tất nhiên không có ngăn cản. Nhưng khi gọi điện thoại cho cô không được, anh liền có cảm giác không ổn.

Bởi vì chuyện văn phòng lần trước, Thịnh Trình Việt rất lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Mộc Diên. Cho nên mỗi lần cô ra ngoài, anh đều sẽ hỏi xem cô có mang điện thoại theo không, lượng pin của cô thế nào nữa. Hơn nữa, anh còn từng dặn dò cô chắc chắn không thể tắt máy.

Hôm qua thấy cô tắt điện thoại, anh đã cảm thấy không đúng nên gọi điện thoại cho Trương Bân Bân.

Kết quả người nghe điện thoại lại là Âu Vũ Đình. Anh không để ý xem đối phương là ai liền hỏi về Tiêu Mộc Diên. Trương Bân Bân cũng khó chịu và đột nhiên quát to một tiếng: “Trương Lân, nhất định là Trương Lân rồi!”

“Trương Lân là ai?”

“Anh ta là người chịu trách nhiệm về Lâm Ninh. Không biết tại sao anh ta luôn thảo luận với tôi về tình hình của Tiêu thị. Tôi nghĩ có thể anh ta để mắt tới Diên Diên.”

Thật ra, cô ấy biết Trương Lân đang đóng kịch nhưng cô ấy lại nói với mình, cho dù bị người ta lừa gạt cũng còn hơn bị Âu Vũ Đình lừa gạt. Lẽ nào bởi vì vậy mà cô ấy lại khiến cho bạn tốt phải rơi vào rắc rối sao? Không được, đây không phải là điều cô ấy muốn.

Thịnh Trình Việt nhíu mày. Anh nhớ tới hệ thống định vị. Chắc đối phương cho rằng tắt điện thoại thì anh sẽ không thể điều tra ra được vị trí của Tiêu Mộc Diên.

Vì không để cho cô rơi vào rắc rối, anh đã lắp hệ thống theo dõi mới nhất của Thịnh Thế vào trên điện thoại của cô. Trên hệ thống theo dõi này có bản đồ thế giới. Cho dù Tiêu Mộc Diên có đến chân trời góc biển, anh tuyệt đối vẫn có thể tìm ra được.

Khi tìm đến khách sạn kia, Thịnh Trình Việt thật sự muốn nổ tung. Anh gọi điện thoại cho một đám người qua chú ý tới chiếc xe của Trương Lân kia. Nếu như anh ta xuất hiện thì chắc chắn phải chùm bao tải đánh một trận, sau đó mới đưa tới Cục công an.

“Bảo bối, tôi đi rửa mặt một lát rồi sẽ trở lại từ từ chơi với cô.” Trương Lân đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, bản thân cởi quần áo và mở camera ở đầu giường. Anh ta muốn quay lại tất cả, như vậy sẽ khiến cho Tiêu Mộc Diên không còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Sau khi rửa mặt xong, toàn thân Trương Lân không có lấy một mảnh vải che thân. Khi anh ta muốn từ từ xé rách quần áo trên người Tiêu Mộc Diên thì Thịnh Trình Việt chạy tới nơi.

Thịnh Trình Việt giơ chân đạp vào đũng quần của anh ta làm anh ta đau đớn một hồi. Khi anh thấy camera bên cạnh thì càng tức giận không kìm chế được, giẫm lên ngực Trương Lân hỏi: “Nói đi, mày rốt cuộc muốn làm gì?”

“Như anh thấy đấy.” Trương Lân cười đầy vẻ đê tiện. “Thịnh Trình Việt, chắc anh không ngờ được người phụ nữ của mình lại bị tôi lừa gạt lên giường, có phải trong lòng rất khó chịu đúng không?”

Trên giường, Tiêu Mộc Diên cuộn người lại và chặt cắn môi dưới cố chịu đựng, dường như không có thuốc giải thì cô sẽ bị nhiệt độ cơ thể mình đốt cháy vậy.

Anh gọi tới một dãy số và bảo người dưới tầng đi lên.

“Các anh dùng camera này quay lại cả người hắn, sau đó đưa đến Cục cảnh sát đi.”

“Anh Việt, không cần đánh hắn sao?” Bọn họ từ đen chuyển thành trắng đã lâu, cũng thấy ngứa ngáy chân tay rồi.

“Tôi có nói là không thể sao?” Anh ta đã dám động vào Tiêu Mộc Diên thì cứ chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục đi.

“Anh Việt nói phải.” Một đám người kéo Trương Lân xuống.

Mặt Trương Lân trắng bệch. Anh ta muốn giữ lại tôn nghiêm, hơn nữa cũng biết chút võ phòng thân nên bắt đầu giằng co.

Chỉ có điều những công phu mèo quào của anh ta còn chưa bằng một nửa những kẻ lão luyện này. Chỉ vài ba chiêu là bọn họ đã giải quyết xong, đồng thời lôi anh ta đi.

“Anh Việt, bọn em dẫn hắn đi trước nhé.”

Thịnh Trình Việt gật đầu và quay lại nhìn Tiêu Mộc Diên, trong lòng không khỏi lo lắng. Anh thò tay đặt lên trán của cô, quả nhiên thấy trán nóng rực.

“Cho nên, theo như anh nói thì người đêm qua là anh đúng không?” Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm và cười nói: “Thật may là anh, may mắn là anh.”

“Em có cần vui vẻ như vậy không?” Thịnh Trình Việt giơ tay quệt một cái lên sống mũi cao của Tiêu Mộc Diên.

“Em cũng không phải là vui mừng nhưng vẫn cảm thấy may mắn.” Hôm qua, cô thật sự nghĩ rằng, nếu như cô bị người ta làm nhục thì nhất định sẽ không còn mặt mũi nào để gặp lại Thịnh Trình Việt và các con nữa.

Còn có khả năng nữa là cô sẽ lựa chọn từ bỏ tính mạng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.