Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 602: Chương 602: Thịnh thắng chết rồi




“Nó chắc sẽ không giúp ba nữa đâu, cả đời này ba hối hận nhất là đã đoạn tuyệt quan hệ với con trai mình.” Thịnh Thắng nói rồi, trên gương mặt lộ ra dáng vẻ bi thương.

Thịnh Thảo An đưa tay lên lau nước mắt, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn nói: “Chúng ta có thể đi tìm Tô Hoằng Nghị? Chẳng phải ông ta đối xử rất tốt với chúng ta sao? Hơn nữa con gái ông ta Tô Anh rất tốt với ba nữa?

“Nó càng khỏi phải nói, chính là bọn chúng liên thủ với nhau, cho nên ba mới thua thảm như vậy, trận này ba thua rồi, thua một cách triệt để. Hơn nữa, Anh Anh, đã chết rồi.”

Thịnh Thắng thống khổ nhắm mắt lại.

“Tất cả mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết...” Thịnh Thảo An không muốn đối mặt với cục diện này, nhưng cô vẫn phải an ủi ba mình.

“Tất cả đều không còn đường lùi nữa rồi...” Thịnh Thắng vẫn lẩm bẩm trong miệng.

“Ba còn có con còn có mẹ, đúng rồi là mẹ, từ trước đến giờ mẹ đều một lòng với ba.”

Thịnh Thảo An vốn dĩ cho rằng bản thân là người rất quyết đoán, nhưng bây giờ đứng trước lựa chọn tình thân, cô vẫn cảm thấy bản thân sẽ đứng về phía ba.

“Anh trai rất tốt, anh ấy sẽ nhận ba thôi.”

“Sẽ không đâu, lần trước ba đã tuyệt tình như vậy, ba còn bắt cóc người phụ nữ của nó.” Ngữ khí của Thịnh Thắng tràn ngập hối hận. Ông đã làm quá nhiều việc sai trái. Có lẽ, tất cả đều là báo ứng ông phải chịu.

“Con không tin là không còn cách cứu vãn.” Thịnh Thảo An tức giận dậm chân.

“Công ty của ba không còn nữa, ba cảm thấy không còn chút ý nghĩa nào nữa.” Thịnh Thắng giống như một cái xác không hồn mơ hồ nhìn về phía trước.

Thịnh Thảo An thất kinh: “Ba, ba nói những lời này là có ý gì?”

Thịnh Thắng không để ý đến cô, trực tiếp xông ra ngoài phòng làm việc.

Cô cũng đuổi theo ra ngoài, cô luôn cảm thấy bộ dạng của ba có gì không đúng, cô không ngờ ba lại một mạch chạy ra ban công, cô cũng lo lắng chạy theo ông.

Ba, ba không được làm việc ngốc nghếch.

Thịnh Thảo An cầu nguyện trong lòng.

Nhưng cô nhìn thấy Thịnh Thắng chạy đến bên ban công.

“Ba, ba đừng có kích động mà làm như vậy.” Thịnh Thảo An bấy giờ lo lắng nước mắt giàn giụa rồi. Cô không ngờ ba lại kích động tới như vậy.

“Dù sao công ty cũng không còn, ba chẳng còn gì nữa rồi, một người không còn gì như ba có thể làm những gì chứ?” Thịnh Thắng hướng lên trời hét to.

Trong mắt ông, công ty khiến ông oai phong một thời đã không còn, người phụ nữ ông yêu cũng chết rồi. Ông sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Không bằng thành toàn cho bản thân, bời vì ông mất mặt vì nợ nần chồng chất.

Chết rồi, xem như là giải thoát.

“Con hãy chăm sóc tốt cho bản thân, ba không phải một người ba có trách nhiệm.”

Nói xong, ông liền thả mình nhảy xuống.

Thịnh Thảo An muốn bắt lấy tay ông, nhưng vẫn chậm một bước, cô chỉ bắt được không khí, cô trơ mắt nhìn ba đẻ của mình nhảy lầu tự sát.

Cô cảm thấy trái tim của mình như nứt đôi ra. Sau đó giống như là mất hết cảm giác. Cô nhìn vũng máu trên mặt đất, nhìn người giống như búp bê vải nằm trên mặt đất.

Cô hận bản thân mình không có sức lực.

Sau đó, Thịnh Thảo An cũng ngất đi.

Lúc Tiêu Mộc Diên tỉnh lại, cô phát hiện bản thân vẫn nằm ở trong căn phòng đó, đây là nơi hiện tại cô không muốn ở nhất, trong đầu cô chỉ có một ý niệm là mau chóng rời đi.

Nhưng, Tiêu Mộc Diên vừa chuẩn bị rời giường thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Lực, không ngờ người đàn ông này như âm hồn bất biến vậy.

Đường Lực lúc nhìn thấy cô tỉnh lại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mở miệng nói thì Tiêu Mộc Diên đã mở lời trước.

“Sao anh lại ở đây? Tại sao anh muốn giam cầm tôi? Tôi còn chưa bị anh chơi đùa đủ sao?”

Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên có chút bức người, nhưng Đường Lực hoàn toàn không để trong lòng, vẫn rất kiên nhẫn, cho nên anh ta nói với cô: “Em không cần lo, tôi thật sự sẽ không đối xử với em như vậy, nhưng tôi phải nói rõ với em, việc lần này là ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ giúp em tìm thấy người nhà.”

“Anh đừng có tiếp tục lừa dối tôi nữa, tôi xin anh buông tha tôi đi, anh để tôi đi đi.” Tiêu Mộc Diên trên mắt lộ rõ sự bi thương thành khẩn nói với anh ta.

Vì cô đã không còn muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt nữa rồi.

“Em ghét tôi như vậy sao?” Đường Lực run người, anh vì người phụ nữ này làm nhiều việc như vậy, tại sao cô lại có thái độ như vậy với anh?

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi ghét anh, không muốn nhìn thấy anh.” Tiêu Mộc Diên nói ra lời thật lòng, cô cảm thấy bản thân sắp bùng nổ rồi, vì cô đã bị anh chơi xỏ một lần, không muốn có lần thứ hai.

“Tất cả đều là do Thịnh Trình Việt giở trò.” Đường Lực giải thích.

“Dù cho anh có nói gì, tôi cũng sẽ không tin anh nữa.”

Tiêu Mộc Diên trực tiếp xuống giường đi ra khỏi phòng, nhưng, Đường Lực không cam tâm chạy ra theo, vì anh không muốn để cô rời đi như vậy.

“Nếu bây giờ em rời đi, em rốt cuộc sẽ đi tới nơi nào? Anh ta đã chặn mọi đường của em rồi, em không còn nơi nào để đi rồi, đến cả công ty của em anh ta cũng nắm giữ rồi, bây giờ đâu đâu cũng là địa bàn của anh ta.”

Đường Lực đầy khí thế nói một hơi. Vì anh muốn Tiêu Mộc Diên chấp nhận sự thật, rằng anh mới là người đối tốt với cô nhất.

“Vậy thì sao? Tôi nhất định có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mình giành lại được mọi thứ.” Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay, hít một hơi dài nói.

Cô nhất định sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân để làm được.

“Em đừng tự lừa đối bản thân mình. Dựa vào năng lực hiện tại của em, em căn bản không đấu được với Thịnh Trình Việt.” Đường Lực khổ tâm nói.

“Vậy anh rốt cuộc muốn tôi phải thế nào?” Tiêu Mộc Diên chán ghét những lời Đường Lực nói.

Sau đó cô nói tiếp: “Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không tin anh!”

Nói đến đây, Tiêu Mộc Diên kích động chạy xuống lầu, Đường Lực cũng không đuổi theo, vì anh biết dưới lầu bảo vệ sẽ chặn cô lại, Tiêu Mộc Diên biết bản thân chạy không thoát khỏi cái lồng này, vì cô vừa đi được vài bước, bảo vệ đã chặn trước mặt cô, vô cùng lễ phép mở miệng chào cô theo nghi thức.

Nhìn thấy mấy tên bảo vệ vươn tay về phía mình, Tiêu Mộc Diên cắn vào tay chúng sau đó tiếp tục chạy ra ngoài, mấy tên bảo vệ cảm thấy không còn gì để nói, dù sao cũng không được làm tổn hại đến người phụ nữ này, chỉ có thể theo sau cô, bao vây cô lại.

“Trừ khi tôi chết, còn không mấy người đừng mơ nhốt được tôi ở nơi này.” Con ngươi của Tiêu Mộc Diên mở to lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.