Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 3: Chương 3: Ánh mắt Mộ Thừa Phong nhìn Diệp Tuệ




Đám người hầu không ngờ lúc bọn họ đang “dạy dỗ” Diệp Tuệ thì Cố Đình Bắc đột nhiên về nhà, bắt tại trận, hơn nữa anh còn tức giận như vậy.

Rõ ràng ngày thường đến chiều tối cậu chủ mới đi làm về, sao hôm nay lại...

Hơn nữa, bọn họ giúp cậu chủ “dạy dỗ” Diệp Tuệ, cậu chủ chán ghét cô ta như vậy, nhất định sẽ không trách bọn họ, tại sao lại tức giận thế kia?

Trần Liên - ả người hầu vừa tát Diệp Tuệ sửng sốt, nhìn sắc mặt của Cố Đình Bắc, ả biết, hôm nay ả tiêu đời rồi.

Thật ra Trần Liên tát Diệp Tuệ, không phải vì nhất thời nóng nảy, mà là vì ghen tị với cô.

Làm người hầu của căn biệt thự này đã được 5 năm, Trần Liên luôn mong ước có một ngày có thể ngồi lên vị trí Cố phu nhân.

Ả ta biết, trong giới thượng lưu vẫn luôn lan truyền lời đồn Cố Đình Bắc có mệnh khắc thê, nhưng ả ta không tin những lời đồn vớ vẩn đó.

Ả ta tin rằng, với tư sắc và dáng người của mình, chỉ cần chủ động một chút, Cố Đình Bắc nhất định sẽ rung động.

Không ngờ lại bị con tiện nhân Diệp Tuệ này cướp mất vị trí Cố phu nhân mà ả ta luôn tâm tâm niệm niệm.

Ả không cam lòng, vì không muốn Diệp Tuệ sống tốt trong cái nhà này, ả lôi kéo tẩy não đám người hầu, làm đám người đó cô lập Diệp Tuệ.

Không ngờ... vẫn bị Cố Đình Bắc phát hiện ra.

Cố Đình Bắc nhìn sắc mặt đám người hầu biến hoá không ngừng, đặc biệt là Trần Liên, sắc mặt cô ta trắng bệch, cánh môi tái nhợt, cố tỏ ra yếu ớt nhưng nhìn vào lại chỉ giống như quỷ dạ xoa.

Anh quay đầu nhìn Diệp Tuệ đang nằm sõng xoài dưới sàn nhà lạnh lẽo, nghĩ một lúc rồi gọi đầu bếp, bảo bà ta dìu cô vào phòng để bôi thuốc.

Đột nhiên, anh phát hiện cánh tay cô chứa đầy những vết sẹo, có cả vết roi quất vẫn còn dính máu, chưa kết vảy.

Anh nhíu mày, rốt cuộc thì trước khi gả vào Cố gia, cô gái này đã phải chịu bao nhiêu ấm ức đây?

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đột nhiên anh cảm thấy hơi nhói ở trong lòng.

Chần chừ do dự hồi lâu, rốt cuộc anh vẫn gọi cho bác sĩ riêng của Cố gia, cũng là bạn thân từ năm 12 tuổi của anh - Mộ Thừa Phong.

Điện thoại kết nối, chất giọng trầm thấp lại lạnh lùng của anh vang lên:

“Thừa Phong, trên người vợ tôi có quá nhiều vết thương, không biết có bị nhiễm trùng không, cậu sang xem thử đi“.

Mộ Thừa Phong cất giọng ngạc nhiên:

“Đình Bắc, không phải cậu bảo cậu không thích cô vợ mới cưới này à? Sao bây giờ lại lo cho cô ta như thế?“.

Cố Đình Bắc biết kiểu gì Mộ Thừa Phong cũng hỏi anh câu này, anh day day trán, giọng nói mệt mỏi:

“Cậu không qua thì để tôi gọi người khác“.

Mộ Thừa Phong vội vàng nói:

“Tôi qua, tôi qua ngay đây“.

Khoảng 15 phút sau, Mộ Thừa Phong lái chiếc xe Ferrari đến, anh ta mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, mái tóc được nhuộm màu vàng choé, dưới ánh mặt trời, trông anh ta càng nổi bật hơn.

Khác với khí chất trầm tĩnh lạnh lùng của Cố Đình Bắc, Mộ Thừa Phong này, vừa nhìn liền biết là một công tử ăn chơi, áo sơ mi xộc xệch không được cài cúc cẩn thận, chiếc quần bò rách ở đầu gối làm anh ta trông như một fuckboy.

Anh ta bước vào cửa lớn biệt thự, xách theo một vali đồ nghề, đến trước cửa phòng ngủ, anh ta cất giọng ngả ngớn:

“Cố Đình Bắc, tôi đến rồi đây, nhanh cho tôi xem xem cô vợ yêu của cậu là thần thánh phương nào mà có thể khiến cậu lo lắng đến mức này“.

Cố Đình Bắc vô cùng đau đầu với cái tên này, mỗi lần gặp nhau, hắn ta đều lải nha lải nhải khiến anh mệt mỏi không chịu được.

Anh chỉ chỉ vào phòng ngủ, Mộ Thừa Phong đẩy cửa phòng ngủ ra, anh ta kéo vali chạy đến trước giường, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái, Mộ Thừa Phong bỗng khựng lại, anh ta thấp giọng nỉ non:

“Tiểu Tuệ... Tiểu Tuệ, là em sao?“.

Là Tiểu Tuệ sao? Là cô bé năm đó rạng rỡ như ánh mặt trời, ngày ngày đi nhặt ve chai cùng anh đó sao?

Suốt 12 năm nay, kể từ khi được đón về Mộ gia nhận tổ quy tông, Mộ Thừa Phong luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của cô bé năm xưa, thậm chí không ít lần nhờ vả Cố Đình Bắc, đáng tiếc vẫn không tìm thấy tung tích.

Phải, năm xưa Mộ Thừa Phong bị thất lạc với gia đình, anh sống trong cô nhi viện 10 năm, năm 10 tuổi, cô nhi viện gặp hoả hoạn, anh và Tiểu Tuệ may mắn sống sót, nhưng Tiểu Tuệ lại mang trên mình một vết sẹo, vết sẹo đó nằm ở cánh tay cô.

Tuy rằng không bị ngọn lửa nuốt chửng, nhưng anh và Tiểu Tuệ lại lang thang, không có tiền, hai người đành phải đi nhặt ve chai mỗi ngày để bán, kiếm tiền sống sót qua ngày, Tiểu Tuệ lúc đó mới có 4 tuổi, nhặt ve chai cùng anh 2 năm, đến năm 6 tuổi, cô được Diệp gia nhận nuôi, hai người xa nhau từ đó.

Anh cứ tưởng cô sống ở Diệp gia rất tốt, nhưng nhìn những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay cô, anh mới biết, cô sống ở đó cũng chẳng dễ chịu gì.

Ông trời thật sự rất biết cách trêu lòng người, cho anh cơ hội gặp lại Tiểu Tuệ nhưng lại ở trong hoàn cảnh cô đã có chồng, hơn nữa còn bị chồng hắt hủi.

Tay anh run run, cầm lấy ống tay áo Diệp Tuệ, vén lên.

Vết sẹo năm đó tuy đã nhạt đi, còn bị những vết sẹo mới che lấp, nhưng không có gì là biến mất vĩnh viễn, vết sẹo vẫn còn dấu vết, nó là minh chứng cho quảng thời gian tươi đẹp của anh và cô.

Mộ Thừa Phong chua xót trong lòng, gặp lại người xưa mừng biết bao nhiêu, thế nhưng em bây giờ là phụ nữ đã có chồng, anh không còn vị trí nữa rồi.

Mộ Thừa Phong cố nén đau đớn nơi trái tim, ngồi xuống xem vết thương cho cô.

Cố Đình Bắc đứng quan sát từ xa, nhìn hình ảnh này, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ánh mắt Mộ Thừa Phong nhìn Diệp Tuệ rất kì lạ, nó ẩn chứa nhiều loại cảm xúc bi thương mà anh không hiểu được.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.