“Cố Trì, em giết người rồi!”
Đáng tiếc, Cố Trì đang bị cơn nóng trong người hành hạ, không nghe rõ cô nói gì, chỉ vặn vẹo cơ thể.
Nếu là lúc bình thường, anh dính phải loại chuyện này, cô nhất định sẽ dùng thân thể của mình giúp anh.
Nhưng bây giờ ở đây đang có một người không rõ sống chết nằm dưới sàn nhà, cô không thể nào làm chuyện này được.
Cô ghê tởm!
Diệp Tuệ cầm điện thoại bấm gọi cho Tống Vũ, giọng của cô nhẹ tựa không khí:
“Anh trai, em giết người rồi!”
Tống Vũ ở đầu dây bên kia thấy em gái gọi, liền nghe máy, không ngờ lại nghe được những lời này của cô.
Anh trầm mặc khoảng hai giây, sau đó nặng nề hỏi:
“Em đang ở đâu?”
“Tập đoàn Trì Hữu, văn phòng của Cố Trì. Nếu anh muốn sang đây thì nhớ mang theo bác sĩ.”
“Được, anh sang ngay!” Nói xong, anh cúp máy.
Diệp Tuệ nhìn màn hình điện thoại tối đen, khuôn mặt thẫn thờ.
Đây là lần thứ hai cô ra tay đả thương người khác.
Lần thứ nhất là dùng súng bắn vào ngực Cố Đình Bắc.
Lần thứ hai chính là bây giờ, dùng dao đâm vào lưng ả đàn bà kia.
...
Tống Vũ dẫn theo bác sĩ xông vào văn phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cả đời này anh cũng không quên được.
Một cô gái nằm dưới sàn nhà, máu tươi tuôn ra từ lưng cô ta như suối.
Màu đỏ của sự chết chóc.
Diệp Tuệ ngồi bệch trên nền, khuôn mặt không cảm xúc liếc nhìn thân thể đầy máu kia.
Cố Trì cả người vặn vẹo, quần áo lộn xộn, thắt lưng đã được tháo ra.
Tống Vũ bước đến trước mặt Diệp Tuệ, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói:
“Yên tâm, anh sẽ xử lý ổn thoả.”
Diệp Tuệ ngước lên nhìn anh, giọng nói khàn đặc:
“Tìm cách giải thuốc cho anh ấy đi.”
Tống Vũ nhìn tên bác sĩ, hỏi hắn:
“Bác sĩ, có cách nào không?”
Bác sĩ xem xét Cố Trì một lượt, sau đó ấp úng trả lời:
“Cố Trì tiên sinh đây là bị hạ xuân dược thông qua mùi hương, có người đã thổi hương vào.”
Tống Vũ thoáng ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao lúc tôi bước vào lại không bị trúng thuốc?”
“Thiếu gia, loại hương này chỉ tồn tại trong 10 phút, sau đó sẽ phân tán khắp nơi, không còn hiệu lực.”
“Trong 10 phút mà nó phát huy tác dụng, ai ngửi phải nó cơ hồ đều không tránh khỏi chuyện kia.”
Tống Vũ mệt mỏi day day trán, hỏi bác sĩ:
“Còn cách nào để giải thuốc ngoại trừ quan hệ tình dục không?”
Tên bác sĩ mấp máy cánh môi, sau đó đem phương án nói ra:
“Có thì cũng có, dùng thuốc viên có cùng tác dụng với loại mùi hương kia, cho Cố Trì tiên sinh uống, thuốc viên này sẽ áp chế loại mùi hương kia 48 giờ.”
“Sau 48 giờ, cả hai loại thuốc đều phát huy tác dụng ở mức độ mạnh nhất, nếu không dùng cách nguyên thuỷ nhất để giải thuốc, tính mạng của Cố Trì tiên sinh e là khó mà giữ được!”
Tống Vũ hơi do dự, nhìn Diệp Tuệ, trưng cầu đáp án.
Diệp Tuệ không quan tâm lắm, cùng lắm thì 48 giờ sau cô dùng cơ thể mình để giải thuốc cho anh là được rồi.
Nghĩ như vậy, cô gật đầu đồng ý:
“Cứ làm như vậy đi.”
Tên bác sĩ có được sự đồng ý của cô, nhanh chóng lấy từ trong chiếc túi lớn ra một vỉ thuốc, bóc lấy một viên, sau đó đút vào miệng Cố Trì.
Khoảng 2 phút sau, Cố Trì ngưng vặn vẹo cơ thể, đôi mắt dần dần thanh tỉnh.
Nhìn cơ thể của ả đàn bà nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, anh nhếch môi, nói với Tống Vũ:
“Chết rồi ư? chết cũng không đủ! Tôi thậm chí muốn rút gân lột da cô ta kìa!”
Diệp Tuệ thấy anh tỉnh táo lại, vội vàng bước đến bên anh, khẽ thủ thỉ:
“Trì, nơi này để anh trai em giải quyết được khônng? Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!”