Khoảng nửa giờ sau, trợ lý Giang gửi kết quả điều tra về.
Kết quả điều tra cho thấy, tấm ảnh kia là thật, hoàn toàn không phải sản phẩm photoshop.
Cố Đình Bắc thất vọng, anh cầm xấp ảnh, đá tung cửa phòng ngủ đi vào.
Đập vào mắt anh là cảnh tượng Mộ Thừa Phong đang bôi thuốc lành sẹo cho cô, hình ảnh này không hiểu sao rơi vào mắt Cố Đình Bắc lại khó coi đến vậy.
Ha, quả nhiên là giỏi ve vãn đàn ông, đến cả cậu bạn thân của anh cũng sắp bị cô ta mê hoặc rồi.
...
Mộ Thừa Phong đang bôi thuốc cho cô, đột nhiên nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị Cố Đình Bắc đá tung ra, tạo nên tiếng động chói tai.
Anh giận đến điên lên, tên khốn này, sao không biết giữ ý tứ gì hết vậy? Đến Tiểu Tuệ cũng giật mình rồi kìa.
Mộ Thừa Phong bước đến trước mặt Cố Đình Bắc, dùng sức kéo anh ra khỏi phòng, chất vấn anh:
“Cậu lại nổi điên cái gì nữa vậy? Cố Đình Bắc, tôi nói cho cậu biết, cậu đã cưới Diệp Tuệ vào nhà thì phải đối xử với cô ấy cho đàng hoàng...” anh còn chưa nói xong, Cố Đình Bắc đã cầm xấp ảnh ném vào mặt anh, quát:
“Cậu thật sự bị cô ta mê hoặc rồi à? Nhìn xem cô ta ve vãn đàn ông như thế nào đi kìa. Đến một lão già hơn 50 tuổi mà cô ta vẫn xuống tay được, loại phụ nữ này mà cậu cũng xem trọng được ư?” Cố Đình Bắc nóng nảy, không khống chế âm lượng, những câu nói của anh đều bị Diệp Tuệ nghe thấy, không sót một chữ nào.
Cô chua chát trong lòng, quả nhiên vẫn là tấm ảnh đó. Nhưng anh đâu có biết, cô là bị mẹ sắp đặt bán cho một lão già, bị đẩy vào lồng ngực của lão ta, chị họ Diệp Tú Nhi đứng một bên chụp hình lại uy hiếp cô. Anh cũng đâu có biết, cô vì không muốn bị lão ta chạm vào, không muốn bị lão ta vấy bẩn mà chạy trốn khỏi lão, ngã từ cầu thang tầng hai xuống.
Cô không nói gì, lặng lẽ rời đi, đợi đến lúc Cố Đình Bắc và Mộ Thừa Phong phát hiện ra, bóng lưng cô đã khuất dần. Mộ Thừa Phong vội vàng lái xe đuổi theo, còn Cố Đình Bắc thì vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mắt lạnh lẽo, trong lòng không mảy may có chút hối hận nào.
Mộ Thừa Phong vội đuổi theo cô, nhưng không kịp, cô đã đi quá xa, anh lạc cô mất rồi.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu, lạc mất cô một lần, 12 năm dài đằng đẵng mới gặp lại nhau, vậy mà vì một câu nói tàn nhẫn của Cố Đình Bắc, anh lại mất đi cô lần nữa.
Mộ Thừa Phong trong lòng đau khổ, giữa Cố Đình Bắc và Diệp Tuệ, anh không muốn mất đi ai cả, vậy nên anh đem tình cảm bao nhiêu năm của mình, lặng lẽ chôn sâu dưới đáy lòng, tự dặn mình phải chúc phúc cho cậu bạn thân và Tiểu Tuệ, thế nhưng... Cố Đình Bắc lại xem thường cô. Cô gái mà anh không nỡ làm tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, lại bị Cố Đình Bắc khi dễ như thế.
Mộ Thừa Phong tay siết chặt vô lăng, ánh mắt ảm đạm lại đau khổ.
“Rầm.”
Máu tươi từ trên trán Mộ Thừa Phong chảy ra, lướt qua đôi mắt anh, khuôn mặt anh lúc này trông dữ tợn hơn bao giờ hết.
...
Diệp Tuệ cứ chạy, chạy mãi, cô không biết bản thân đang đi đâu, cô không biết đích đến của cô ở nơi nào, cô chỉ biết, cô đang không ngừng chạy, vừa chạy, nước mắt vừa tuôn ra như suối, đôi mắt ướt đẫm, cánh mũi đỏ ửng, trông cô chưa bao giờ tiều tuỵ đến thế.
Lúc này, trong bóng tối.
Thuộc hạ đứng đằng sau, đầu hơi cúi, giọng nói không nghe ra cảm xúc đang báo cáo với một người đàn ông:
“Lão đại, cô gái ở phía trước là vợ mới cưới của Cố Đình Bắc, lúc này cô ta đang đi một mình, nếu bắt cô ta làm con tin, có lẽ Cố Đình Bắc sẽ giao ra sợi dây chuyền đó.”
Người đàn ông mà gã thuộc hạ đang báo cáo rút ra một điếu thuốc, khẽ rít một hơi, hắn ta cười nói:
“Cố Đình Bắc không xem trọng em dâu của tôi đến vậy đâu. Nhưng cứ bắt thử xem, biết đâu lại thành công thì sao? Đúng không A Đông?”
Gã thuộc hạ tên A Đông kia nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn người phía trước không che dấu được sự ngưỡng mộ:
“Lão đại nói đều đúng. Tôi đi bắt cô ta cho ngài.”
Người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc, cười khẽ, ánh mắt sâu không thấy đáy, hắn lẩm bẩm:
“Em dâu....”
Không sai, người đàn ông này chính là Cố Trì, anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Đình Bắc, cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh.
...
Diệp Tuệ cứ chạy mãi như thế, một lúc sau, cô ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, khẽ thở dốc. Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, miệng bị ai đó dùng khăn bịt lại, cảm giác choáng váng đánh úp tới, đôi mắt cô mê mang một lúc, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.