Diệp Tuệ lúc này đang cùng Cố Trì đi gặp bạn anh, cô không hề biết rằng nguy hiểm sắp xảy ra với mình.
Cố Trì dẫn cô đến gặp một người đàn ông.
Người đàn ông đó tên là Tống Vũ.
Tống Vũ sau khi nhìn thấy cô thì sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, hắn đưa mắt sang nhìn Cố Trì.
Cố Trì dường như đã đoán trước rằng, sau khi nhìn thấy Diệp Tuệ thì Tống Vũ sẽ rất ngạc nhiên.
Bởi vì... khuôn mặt của Diệp Tuệ rất giống mẹ của hắn hồi còn trẻ.
Hắn kéo anh sang một bên, định hỏi kĩ càng thì Diệp Tuệ bỗng níu tay anh lại.
Cố Trì biết cô lo lắng cho anh, liền xoa nhẹ đầu cô rồi nói:
“Ngoan, tôi sang đây một lúc rồi về.”
Diệp Tuệ cuối cùng cũng buông anh ra, ánh mắt lo lắng dõi theo bóng lưng anh.
...
Tống Vũ kéo Cố Trì đến một nơi vắng vẻ, hắn không kịp chờ mà lên tiếng trước:
“A Trì, chuyện này là sao? Trông khuôn mặt của cô ấy rất giống mẹ tôi hồi còn trẻ.”
Cố Trì cười khẽ, nói với Tống Vũ:
“Cô ấy là Diệp Tuệ, rất có khả năng là em gái cậu, nếu cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ lấy chút máu của cô ấy cho cậu đi xét nghiệm.”
Tống Vũ bất ngờ với câu nói này của anh, hắn đương nhiên là tin tưởng Cố Trì, nhưng... nếu cô gái kia là em gái anh, vậy Tống Khinh Dao là ai?
Cố Trì nói tiếp:
“Gần đây Diệp Tuệ bị người ta ám sát, tôi đã điều tra kĩ càng, là Tống Khinh Dao làm ra chuyện này.”
Tống Vũ càng bất ngờ hơn, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó nói với anh:
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, trước khi có kết quả, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho Diệp Tuệ.”
“Được...đây cũng chính là điều tôi muốn.”
Anh muốn cô được an toàn.
...
Lúc tâm trạng Diệp Tuệ đang thấp thỏm, đột nhiên Cố Đình Bắc nắm tay Diệp Tú Nhi bước đến trước mặt cô, âm dương quái khí mà nói:
“Còn tưởng cô có bản lĩnh lớn như thế nào mà lại dám từ chối làm đầu bếp riêng cho nhà tôi, thì ra là bám theo Cố Trì. Đúng là hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đàn ông.”
Diệp Tuệ đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm bố thí cho hắn, cô nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt không cảm xúc mà nói:
“Cố Đình Bắc, nếu anh có thể bằng được một nửa Cố Trì thì có lẽ tôi đã yêu anh rồi.”
Cố Đình Bắc nghe cô nói như vậy, giận đến điên người, không kiềm chế được mà vung tay lên định tát cô một cái, Diệp Tuệ không né kịp, lúc cô đã chuẩn bị tâm lý để ăn một cái tát, đột nhiên cả người cô bị đẩy ra, cái tát vang dội kia rơi trên mặt Tống Vũ
Không nhầm, chính là rơi trên mặt Tống Vũ.
Cố Đình Bắc nhìn Tống Vũ đỡ đòn thay cho Diệp Tuệ, hắn hoảng hốt, vội vàng xin lỗi:
“Tống tổng, xin lỗi anh, tôi đang dạy dỗ cô vợ cũ của mình, không may đụng đến anh, mong anh bỏ qua cho!”
Cố Đình Bắc cố nén cảm giác muốn chửi thề ở trong lòng, hắn không thể đắc tội Tống Vũ được, với thế lực hiện tại của Tống gia, chỉ một câu nói của bọn họ cũng có thể làm cho địa vị của Cố gia ở trong giới thượng lưu này lung lay.
Tống Vũ nghe hắn nói xong thì cười trào phúng, ánh mắt lạnh băng không có chút nhiệt độ, nói:
“Cố Đình Bắc, cô ấy đã là vợ cũ của cậu, cậu có tư cách gì mà đòi dạy dỗ cô ấy? Còn nữa, từ khi nào mà em gái tôi lại đến lượt cậu dạy dỗ vậy hả?”
“Em... em gái anh?” Cố Đình Bắc hoảng hốt, giọng nói run run hỏi.
“Đúng, cô ấy là em gái kết nghĩa của tôi.” Tống Vũ còn chưa nhận được kết quả điều tra đã dõng dạc tuyên bố.