“Nhưng lúc đó anh không hề xuất hiện, người xuất hiện là Cố Trì, lúc đó em biết, cả đời này, trong lòng em chỉ chứa được Cố Trì”
Nhắc đến Cố Trì, ánh mắt Diệp Tuệ không tự chủ được mà trở nên dịu dàng, ôn nhu.
Mộ Thừa Phong thấy cô như vậy, trong lòng vặn vẹo.
Thật sự rất muốn giết chết cô, người con gái không tim không phổi này.
Giết chết cô, sau đó hắn sẽ tự sát, cùng cô lên thiên đường.
Ở nơi đó sẽ không có Cố Trì, cũng không có Cố Đình Bắc, hắn có thể yên tâm thoải mái mà độc chiếm cô.
Nhưng trước khi giết cô, hắn phải khiến cô hoàn toàn thuộc về mình.
Như vậy, khi lên thiên đường, cô sẽ không còn thương nhớ Cố Trì nữa.
Nghĩ như vậy, hắn tiến đến gần người cô, dùng tay bóp mạnh hai má cô, ép cô mở miệng ra, sau đó cưỡng chế đổ một loại nước thuốc vào miệng, bắt cô nuốt xuống.
Thuốc ngấm vào, liều lượng mạnh, khiến cả người cô trở nên xụi lơ, mềm nhũn, không còn sức lực, cơ thể cũng trở nên nóng hơn, bụng dưới truyền đến một ngọn lửa, nơi riêng tư chỉ có Cố Trì từng chạm qua lại dần ướt át.
Diệp Tuệ thầm cảm thấy không xong.
Mộ Thừa Phong này, điên thật rồi!
Hắn định cưỡng hiếp cô!
Cô không thể để chuyện này xảy ra được, không thể để tên điên này thành công được!
Cô cố gắng giữ vững ý thức, hét lên với hắn:
“Mộ Thừa Phong, anh điên rồi! Bình tĩnh lại đi, có gì chúng ta từ từ thương lượng.”
Mộ Thừa Phong nở nụ cười biến thái, bàn tay lần mò vuốt ve trên người cô, khiến cô nổi da gà, hắn tìm đến cúc áo đầu tiên, chậm rãi tháo ra, vừa hành động vừa nói:
“Đúng vậy, anh điên rồi, anh bị em bức đến điên rồi!”
“Vậy nên, Tuệ Tuệ, em phải điên cùng anh!”
Nói xong, cúc áo thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng lần lượt bị hắn tháo ra, nội y màu trắng bên trong hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, ánh mắt hắn trở nên tham lam, bàn tay to lớn sờ soạng hai cái bánh bao mềm mại của cô, dần dần chuyển động ra sau lưng, muốn tháo luôn chiếc áo trong vướng víu này.
Mộ Thừa Phong nhìn vào mắt cô, hắn không tin nổi, động tác cởi áo trên tay cũng ngừng lại.
“Tiểu Tuệ, em phải sung sướng mới phải chứ? Được anh sờ soạng, em hẳn là phải rên rỉ ngọt ngào mới đúng! Như cách mà em bị Cố Trì đè dưới thân, phát ra âm thanh kiều diễm.”
Diệp Tuệ thấy hắn đã dừng, liền tóm lấy cơ hội, dùng hết sức bình sinh đạp vào nơi giữa hai chân hắn.
Đó là nơi yếu ớt nhất của người đàn ông, cô tận lực dùng sức đạp, khiến hắn trở nên đau đớn, nằm vật ra giữa sàn nhà, ôm lấy nơi đó, khàn giọng rống lên.
Tiếng kêu thê lương lại thảm thiết này thu hút sự chú ý của Cố Đình Bắc đang ở gần đó, hắn men theo âm thanh đi đến, nhìn thấy một căn nhà hoang, liền không chút do dự đạp cửa xông vào.
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng Diệp Tuệ bị trói trên ghế, chiếc áo sơ mi tay cộc bị phanh ra, có thể thấy được áo trong màu trắng, đôi mắt cô tuyệt vọng, gắt gao nhìn chằm chằm người đang nằm dưới sàn nhà, là bạn tốt của hắn - Mộ Thừa Phong.