Cô ta không thể ngồi im chờ chết được! Nhất định phải làm Diệp Tuệ thân bại danh liệt.
Đôi mắt Tống Khinh Dao lạnh lẽo đến tận xương, sự tàn nhẫn trong mắt cô ta ngày càng rõ ràng.
Cô ta cầm điện thoại lên, gọi cho gã quản gia, cất lên giọng nói u ám:
“Chú, theo như tôi biết, quan hệ giữa Diệp Tuệ và Diệp gia không tốt lắm đúng không? Chú liên lạc với Diệp gia, mời bọn họ hợp tác, đánh bại Diệp Tuệ đi.”
Tắt điện thoại, khoé miệng cô ta cong lên, tạo nên một nụ cười quỷ dị, như ác quỷ đến từ địa ngục.
...
Diệp gia.
Diệp Kiến Nhân và Trần Tú Mẫn vừa xem video được quay lại từ buổi họp báo, trong mắt cả hai hiện lên vẻ hối hận.
Nếu biết trước thân thế của Diệp Tuệ khủng đến mức này, bọn họ sẽ không đối xử tệ bạc với cô như thế.
Phải biết, Tống gia và Diệp gia căn bản không cùng một đẳng cấp để so sánh. Một câu nói của Tống Thanh Tiêu cũng đủ để làm Diệp gia phá sản.
Tháng trước bọn họ có gửi thư, mong muốn hợp tác cùng Tống gia, nhưng đến giờ vẫn chưa có hồi âm.
Nếu bọn họ đối xử tử tế với Diệp Tuệ, nói không chừng chỉ cần một câu khen ngợi của cô cũng đủ để Diệp gia bọn họ vươn lên một tầm cao mới.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô dụng, thời khắc bọn họ bán cô vào Cố gia, trái tim cô đã chết lặng, cảm xúc giành cho bọn họ không phải tình thân, cũng không phải biết ơn, mà là thù hận.
Chỉ hy vọng Diệp Tuệ quên đi những ngày tháng bị bọn họ ngược đãi, mở miệng nói giúp bọn họ vài câu, để Tống gia chịu hợp tác với bọn họ.
Nếu sự việc thuận lợi, nói không chừng Diệp gia cùng Tống gia có thể liên hôn.
Gả Diệp Uyển Nhi cho Tống Vũ... quyết định này cũng không tồi.
Tống Vũ kia, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, muốn gia thế có gia thế.
Uyển Nhi gả cho hắn, chỉ có lợi mà không có hại.
Chỉ là... không biết Tống gia liệu có đồng ý không.
Đúng lúc một nhà bọn họ đang tưởng tượng trên mây thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Kiến Nhân cầm điện thoại xem thử, lại phát hiện người gọi là một dãy số lạ.
Ông ta hơi chần chừ, không biết có nên nghe máy không.
Nếu nghe máy, nhỡ đâu lại là ả tình nhân nào đó được ông ta bao nuôi gọi đến đòi chịu trách nhiệm gì đó... vợ ông ta lại đang ngồi ngay bên cạnh, thật sự rất phiền phức.
Từ lần trước làm tình với Bạch Tử Hân, bị bắt gian trước mặt nhiều người, ông ta đã mất hết mặt mũi, về nhà lại còn bị Trần Tú Mẫn đay nghiến một thời gian dài
Nhưng nếu không nghe máy thì không ổn, ông ta là thương nhân, mỗi một cuộc gọi đều không thể bỏ lỡ.
Liếc mắt nhìn Trần Tú Mẫn ngồi bên cạnh, ông ta cắn răng, run rẩy nghe máy:
“Alo, có chuyện gì vậy?”
Đáp lại ông ta là một giọng nữ âm trầm, suýt doạ ông ta mất hồn mất vía:
“Ông là Diệp Kiến Nhân phải không? Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Trần Tú Mẫn ngồi bên cạnh, loáng thoáng nghe thấy giọng nữ nhân, liền cho rằng Diệp Kiến Nhân bao nuôi phụ nữ ở bên ngoài, bà ta nổi điên lên, giật lấy điện thoại trong tay ông ta, bật loa ngoài.
Tống Khinh Dao ở đầu dây bên kia vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở bên này, mở miệng nói một mạch:
“Diệp Kiến Nhân, tôi và ông hợp tác, chỉ cần gia đình ông đứng ra tố cáo Diệp Tuệ vô ơn, sau khi nhận người thân liền không màng Diệp gia nuôi dưỡng 18 năm, ông muốn gì tôi cũng đồng ý.”
Diệp Kiến Nhân và Trần Tú Mẫn nghe xong yêu cầu của cô ta, mừng điên lên. Phải rồi! Sao bọn họ không nghĩ ra cách này sớm hơn chứ?
Chỉ cần tố cáo Diệp Tuệ vô ơn, sau đó dùng chút thủ đoạn để Uyển Nhi trèo lên giường Tống Vũ, gọi phóng viên đến bắt gian tại giường, mượn dư luận tạo sức ép cho Tống gia, còn sợ Tống gia không đồng ý liên hôn sao?
Bọn họ tin rằng Tống gia sẽ không dám từ chối.
Đây quả thật là một cách hay! Đôi mắt của hai người sáng lên, vội vàng đồng ý với yêu cầu của Tống Khinh Dao:
“Được, chúng tôi đồng ý giúp cô chuyện này, đổi lại, cô phải mua chuộc người giúp việc của Tống gia, hạ chút thuốc kích thích bản năng đàn ông cho Tống Vũ.”
Tống Khinh Dao ở bên kia nghe xong những lời này, trong lòng mỉa mai, khẽ cười lạnh.
Ha, còn dám đánh chủ ý lên người Tống Vũ?
Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tống Vũ chỉ có thể là của cô ta.
Từ nhỏ cô ta đã thích anh trai của mình, nào có chuyện đem anh nhường cho một con bé miệng còn hôi sữa?
Nghĩ như vậy nhưng cô ta cũng không nói gì thêm, dứt khoát đồng ý.
“Được, hợp tác vui vẻ.”
Chờ sau khi mọi chuyện đều ổn thoả, xem tôi xử lí Diệp gia các người như thế nào.
Diệp Kiến Nhân ở bên kia đương nhiên không biết những tính toán trong lòng Tống Khinh Dao, thanh âm hưng phấn đáp lại cô ta:
“Hợp tác vui vẻ.”