Cố Trì dịu dàng nhìn cô, cả hai cùng nhau tiến vào trụ sở thành phố, sau đó lại cùng nhau rời đi.
Lúc rời đi, trên tay anh cầm một tờ giấy màu đỏ, khoé môi luôn treo nụ cười tủm tỉm.
...
Đôi tay mềm mại khẽ níu lấy cánh tay anh, cảm nhận được làn da nóng bỏng của anh.
Dường như tác dụng của thuốc đã bắt đầu
“Em... em muốn sinh con, cho nên không cần dùng bao đâu.”
Cố Trì nhìn vào mắt cô thật sâu, như muốn xác định lại điều đó, đôi mắt anh nhiễm lên ham muốn rõ rệt, lý trí dần dần bay xa, anh mạnh mẽ cởi chiếc áo choàng tắm trên người, sau đó xé rách chiếc váy ngủ của cô, cả hai lúc này đều không mảnh vải che thân.
Anh như dã thú, chuyển động cơ thể liên tục trên thân cô, không có màn dạo đầu, cũng không có những nụ hôn an ủi.
Diệp Tuệ cắn chặt môi, móng tay cắm trên tấm lưng đầy mồ hôi của người đàn ông, dòng nước nóng ấm lăn ta từ khoé mắt.
Người đàn ông dường như không biết mệt mỏi, liên tục đẩy mạnh vào người cô chẳng khác gì mãnh hổ, một lần lại một lần, từ sáng đến chiều không biết bao nhiêu hiệp.
Tiếng “bạch bạch” vang vọng khắp căn phòng, nơi giao nhau của hai người được xoa dịu bởi chất dịch ấm áp.
Lúc đôi mắt anh dần dần thanh tỉnh cũng là lúc tác dụng của thuốc đã hết, anh cúi đầu nhìn người dưới thân, cô gái nhỏ thân thể đầy vết xanh tím, đôi mắt đã sớm khép lại.
Cô bị anh “làm” đến mức ngất đi!
Anh bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một lượt, sau đó thay ga trải giường rồi đem cô đặt lên giường, ôm cô mà ngủ.