Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 29: Chương 29: Nhục nhã




Diệp Tú Nhi đi đến bên cạnh một người phụ nữ, khẽ thì thầm vào tai bà ta:

“Bác gái, con thấy bác trai đang làm chuyện đó với một cô gái trẻ khác, con không biết có phải con nhìn nhầm không, bác đi xem với con nhé?”

Trần Tú Mẫn nghe cháu gái của mình nói như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên giận giữ, không nghĩ ngợi liền đi cùng Diệp Tú Nhi, trước khi đi, bà ta còn rủ theo sáu vị phu nhân nhà giàu đi cùng.

Trong sáu vị phu nhân đi cùng đó còn có Đàm San, mẹ ruột của Bạch Tử Hân.

Lúc cả đám người đến nơi, đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng Bạch Tử Hân cả người trần như nhộng đang nằm dưới thân Diệp Kiến Nhân, âm thanh mờ ám liên tục phát ra từ miệng cô ta.

Thuốc trong người cô ta vẫn chưa được giải hết, ý thức vẫn còn mơ màng, theo bản năng mà ôm chặt lấy Diệp Kiến Nhân đang hung hăng chuyển động cơ thể trên thân. Ngôn Tình Sắc

Diệp Kiến Nhân mặc dù đang đắm chìm trong khoái cảm do chuyện đó mang lại, nhưng ông ta vẫn còn chút ý thức. Lúc mọi người chạy đến vây xem, ông ta đã tỉnh táo lại, vội vàng rút ra khỏi cơ thể Bạch Tử Hân.

Bạch Tử Hân còn chưa được thoả mãn, cơ thể đột nhiên trống rỗng, thân hình mềm mại như rắn quấn lấy ông ta, thanh âm nỉ non:

“Muốn nữa... tôi muốn nữa... tiếp tục đi... đưa tôi lên cao trào... nhanh lên...”

Sắc mặt Diệp Kiến Nhân đen như đít nồi, con điếm này, không thấy mọi người đang vây xem hay sao mà còn nói những lời đó.

Đàm San - mẹ ruột của Bạch Tử Hân lúc này còn chưa phát hiện ra người đang trần như nhộng kia là con gái mình, bà ta âm dương quái khí mà đay nghiến một câu:

“Thật là chẳng ra thể thống gì cả, con cái nhà ai mà lại không được dạy dỗ thế này?”

Diệp Tú Nhi liếc nghe bà ta nói xong liền hô lên:

“Cô gái nằm dưới đất kia... sao lại giống Tử Hân tỷ tỷ như vậy?” giọng nói chả Diệp Tú Nhi run run, giống như không thể tin nổi, lại giống như lo lắng.

Một câu này của Diệp Tú Nhi thành công chuyển sự chú ý của mọi người đến cô gái đang nằm dưới đất.

Đàm San nghe Diệp Tú Nhi nói như vậy thì sắc mặt tái mét, vội vàng tát Diệp Tú Nhi một cái, quát lên:

“Cô nói bậy cái gì đó? Con điếm đang nằm dưới đất kia sao có thể là Tử Hân nhà tôi được?”

Diệp Tú Nhi không kịp chuẩn bị, ăn luôn một cái tát từ bà ta, một bên má nhanh chóng đỏ bừng, cô ta dùng tay ôm má, vẻ mặt ấm ức:

“Con... con chỉ là thấy hơi giống nên mới nói như thế, mọi người quan sát kĩ liền biết có phải là chị ấy hay không ngay!”

Đám người nhanh chóng vây lại quan sát Bạch Tử Hân đang lên cơn động tình, Đàm San cũng lại gần xem sao, không ngờ... người dưới đất thật sự là con gái của bà ta.

Đôi mắt bà ta trợn tròn, trong mắt đầy vẻ không thể tin.

Không thể nào! Không thể nào là Tử Hân được!

Cú sốc quá lớn, cơ thể bà ta lung lay như sắp đổ, Diệp Tú Nhi vội vàng che đi vẻ đắc ý trong mắt, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Đàm San, vẻ mặt quan tâm lại ân cần hỏi:

“Bạch phu nhân, bà không sao chứ?”

Đàm San nghe cô ta hỏi như thế thì nổi điên lên, đẩy ngã cô ta xuống, ra sức mà đánh, vừa đánh vừa chửi rủa:

“Đều tại mày, nếu mày không làm lớn chuyện lên thì bây giờ mọi chuyện sẽ khác! Con hồ ly tinh độc ác này, tao giết mày!!”

Bỗng nhiên, Cố Đình Bắc không biết từ đâu chạy đến, vội vàng bế Diệp Tú Nhi đang khóc nức nở lên, khẽ xoa má cô ta, dịu dàng nói:

“Tú Nhi, không sao, anh ở đây.”

Diệp Tú Nhi như con chim non nép vào lòng Cố Đình Bắc, khóc thút thít, làm Cố Đình Bắc đau lòng không thôi, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh giọng nói với Đàm San:

“Bạch phu nhân, người dưới đất kia là Bạch Tử Hân, nếu Tú Nhi không nói thì mọi người cũng biết, bà đừng có giận cá chém thớt như thế, nếu không.... Bạch gia khó mà giữ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.