Hôm sau thầy Hùng lái xe đạp tới trường đặc biệt sớm.
Trên sân trường đã có hai bóng người tới sớm hơn, là cô Nguyên và thầy Phó đang chạy bộ.
Thầy Hùng nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập hoang mang.
Hai người chạy bộ cách đó không xa, có lúc cô Nguyên vượt lên trước, cũng có lúc thầy Phó vượt lên trước.
Thầy Hùng đứng bên cạnh quan sát, càng nhìn càng cảm thấy sai sai.
Đặc biệt là lúc cô Nguyên chạy đằng trước, thầy Phó cũng kè kè theo sau.
Một con hổ chạy theo con người, chẳng lẽ là để tiếp nước đường?
Thầy Hùng bỏ chiếc xe đạp yêu dấu của mình qua một bên, vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô to --
“Cô Nguyên, thầy Phó, tôi cũng chạy nữa!”
Buổi sáng, gieo xong hạt giống thì Nguyên Ngải ra sân chạy bộ cùng bạn trai, thầy Phó chạy thật nhanh, tốc độ kinh người, lúc vụt qua cô chẳng khác gì một cơn gió.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ chạy bước nhỏ theo sau cô.
Thậm chí Nguyên Ngải cảm thấy sức lực mình khá hơn trước nhiều, chạy cả vòng cũng chưa thấm mệt, sức mạnh tình yêu là đây sao?
Sau đó, cô nhìn thấy một con gấu trúc chạy tới.
Gấu trúc chạy bộ?
Bộ dạng khi chạy của thầy Hùng trông cũng được, Nguyên Ngải hơi bất ngờ, cô còn tưởng gấu trúc không thích động đậy, chân ngắn ngồi im.
Thầy Hùng chạy bên cạnh cô, hỏi: “Cô Nguyên, ngày nào cô cũng chạy cùng thầy Phó à?”
Thời điểm nói chuyện, Hùng Vưu cẩn thận xem xét sắc mặt thầy Phó đằng sau, chỉ thấy khuôn mặt đối phương thật sự rất âm trầm.
Xem ra mình đoán không sai, một con hổ dí theo sau nhân loại, có thể vì lý do gì được nữa?
Nguyên Ngải phát hiện thầy Hùng có gì đó là lạ, lúc nói chuyện với cô thấy ấy cứ thất thần, luôn ngó lại phía sau.
Đằng sau có gì? Thầy Phó sao? Thầy Hùng nhìn thầy Phó làm gì? Hai người họ vốn đâu tiếp xúc với nhau mấy.
Kể từ khi thầy Hùng đến trường mới, Nguyên Ngải phát hiện thầy ấy gần như chẳng nói chuyện với thầy Phó, dĩ nhiên không chỉ mỗi thầy Phó, cả thầy Tiêu trong văn phòng thầy ấy cũng chẳng nói gì.
Cho nên Nguyên Ngải vẫn luôn cảm thấy chuyện này chẳng phải quá to tát.
Nguyên Ngải chạy được hai vòng, hô hấp đã bắt đầu dồn dập, Phó Trăn đứng cách bọn họ ba bốn mét, chắc sẽ không nghe thấy, thế nên cô hỏi: “Thầy Hùng, con vẹt cú kia sao rồi?”
Thầy Hùng vốn đang nhìn sắc mặt của thầy Phó hổ, nghe thấy lời này, Hùng Vưu mới chật vật quay đầu lại, vẻ mặt hoảng hốt, cố diễn ra nét bình tĩnh nhất có thể: “Cô... cô nói vẹt cú gì? Tôi không biết.”
Thời điểm nói chuyện, thầy Hùng không ngừng nháy mắt.
Nguyên Ngải lập tức hiểu rõ, sợ thầy Phó nghe được chứ gì? Nhưng cách ba bốn mét, lại đang bận chạy bộ, Phó Trăn sao có thể nghe tới?
Chẳng qua, Nguyên Ngải cũng không ngại hỗ trợ, cô nói: “Hôm qua thầy mới gửi cho tôi một video về loài vẹt cú mà?”
Cô vừa dứt lời, hai mắt thầy Hùng như phát ra tia kính nể. Không hổ là cô Nguyên, không hổ là tình nguyện viên làm bánh bột bắp ngon nhất trong truyền thuyết, không hổ là huyền thoại chưa làm gì hết, chỉ ăn vạ thôi cũng có thể hạ gục bạo chúa sở thú, biến đối phương thành diễn viên hề!
Thầy Hùng xúc động tới mức muốn ôm chầm Nguyên Ngải, trời ơi sao lại có người thông minh như vậy!
Nhưng giờ phút này, thầy Hùng vẫn diễn tiếp cho tròn vai: “Ha ha ha, cô Nguyên đáng yêu quá đi! Video kia là ở bên nước ngoài, nói rằng trong cả rừng rậm chỉ có một con vẹt cú duy nhất, nó muốn theo đuổi phối ngẫu, nhưng nguyên khu rừng cũng chỉ có mình nó ở...”
Càng nói thầy Hùng càng liên tưởng tới cảnh tượng cả khu rừng chỉ có mình là chú gấu trúc duy nhất, tất cả măng đều thuộc về mình, tất cả mặt ong đều thuộc về mình, tất cả táo cũng là của mình.
Mà từ khi còn nhỏ, thầy Hùng đã phải san sẻ chỗ ngủ, bồn sữa, quả táo, măng thơm với cả đám đồng loại...
Vì thế, cuối cùng thầy Hùng tổng kết lại: “Sung sướng chết đi được!”
“Theo đuổi phối ngẫu làm gì? Một mình một mảnh rừng không tuyệt vời hay sao?”
Nguyên Ngải nhìn chú gấu trúc trước mắt, cảm thấy vốn hiểu biết của mình về gấu trúc vẫn còn quá ít ỏi.
Cô nhanh chóng nhớ ra gấu trúc cũng là động vật sống đơn độc, có lẽ trong mắt gấu trúc, một mình sở hữu cả khu rừng sung sướng hơn nhiều.
Chắc do không muốn nghe gấu trúc lải nhải nữa, thầy Phó nhanh chóng chạy lên đằng trước.
Thấy thầy Phó chạy đi xa, Hùng Vưu lập tức ngừng bước, tinh thần siêng năng tập thể dục ban nãy chẳng thấy đâu nữa, kém chút nữa là nằm liệt ra đất: “Mệt chết mất, cô Nguyên, chúng ta đừng chạy nữa nha?”
Nguyên Ngải cũng có việc muốn hỏi thầy Hùng nên không chạy nữa.
Hai người rời khỏi sân thể dục, cô Nguyên bất chợt dừng lại.
Thầy Hùng không rõ: “Cô Nguyên, chúng ta về văn phòng thôi.”
Cô Nguyên đứng đó, đôi mắt hướng tới người đang chạy ngoài sân, cô vẫy tay: “Thầy Phó, tôi về văn phòng đây, thầy cố lên!”
Giống như trước đây, thầy Phó ngừng lại đáp: “Ừm.”
Chứng kiến được cảnh tượng này, thầy Hùng lại bắt đầu hoang mang, nhưng không nói ra được chỗ nào kỳ lạ.
Cô Nguyên thích thầy Phó, Hùng Vưu biết, rất nhiều nhân loại đều thích.
Nhưng vấn đề là vì sao thầy Phó sẽ đáp lại cô Nguyên?
Rõ ràng xem người ta như con mồi, từng bước từng bước đuổi sát, sao đột nhiên lại đáp lời thân thiện như vậy?
Chào hỏi xong, Nguyên Ngải chuẩn bị về văn phòng, kết quả liền thấy thầy Hùng đứng bất động tại chỗ, bộ dạng như đang suy tư một câu đố khó.
Nguyên Ngải: “... Sao vậy?”
Vừa dứt câu, cô nhìn thấy thầy Hùng đang đơ người chợt giơ tay lên chào, hô to với người đang chạy: “Thầy Phó, tôi về văn phòng đây, thầy cố lên!”
Cơn gió rít gào trên sân thể dục cũng không thể cản nổi thanh âm này.
Nhưng đọng lại nơi sân thể dục cũng chỉ có tiếng gió, người đang chạy nọ hoàn toàn không có ý định dừng lại, chứ đừng nói tới trả lời, hệt như anh chẳng nghe thấy gì.
Nguyên Ngải không biết nên nói gì mới phải, chỉ cảm thấy đặc biệt buồn cười.
“Thầy Hùng, thầy Phó chạy nhanh như vậy, có lẽ không nghe thấy lời của thầy, chúng ta về văn phòng thôi.” Nguyên Ngải cũng ngại tổn thương trái tim gấu trúc.
Thầy Hùng nghĩ ngợi một lúc, có lẽ là vậy thật.
Thế nên khi thầy Phó lần nữa chạy ngang qua chỗ bọn họ, Hùng Vưu lại giơ tay lên chào, giọng nói càng lớn hơn lúc nãy: “Thầy Phó, tôi về văn phòng đây, thầy cố lên!”
Nguyên Ngải nhìn thầy giáo gấu trúc học hỏi bộ dạng của cô, rồi lại nhìn người nào đó tiếp tục chạy bộ trong cơn gió gào, không dừng lấy nửa bước.
Giờ phút này thầy Hùng xem như từ bỏ, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ bởi vì giọng nói của cô Nguyên dễ nghe hơn một chút?”
Nguyên Ngải không dám thừa nhận, cô mà thừa nhận, chốc nữa chú gấu trúc đầu óc ngờ nghệch này sẽ đổi sang một chất giọng dễ nghe hơn, tiếp tục chào hỏi.
Nguyên Ngải vội vàng kéo thầy Hùng về phía văn phòng, nhưng chẳng kéo được mảy may nào: “Về văn phòng thôi, tôi có chuyện muốn nói với thầy.”
Dù sao cũng là gấu trúc cả trăm ký, cô kéo không nổi là chuyện bình thường.
Chưa nhận được đáp án rõ ràng, thầy Hùng nhất quyết không đi: “Cô Nguyên, cô có nghĩ là do tôi được mọi người yêu thích nhiều hơn thấy Phó nên thầy ấy mới không thèm để ý tới tôi không?”
Nguyên Ngải nghĩ thầm, không đâu, là do thầy Phó đã đánh giá thầy chẳng có chút uy hiếp nào.
“Về văn phòng đi, nhân dịp những người khác còn chưa tới, chúng ta nói chuyện con vẹt cú.”
Vừa nhắc tới chuyện này, thầy Hùng lập tức ỉu xìu, để cho cô Nguyên kéo mình trở về văn phòng.