Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 34: Chương 34: Cùng nhau đón mùa xuân




Chủ nhiệm Thu vừa ra ngoài được một chốc thì có một người phụ nữ xinh đẹp bước vào văn phòng.

Nhìn thấy Nguyên Ngải, cô ấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi: “Cô có ô không?”

Hôm nay cô Ngũ, thầy Hùng không mang ô, cho nên ô bọn họ cầm để che chắn khi đạp xe đi mua cơm là ô của Nguyên Ngải.

“Hai giáo viên khác cầm ô của tôi đến căn-tin rồi, cô đợi một lát được không? Bọn họ sẽ trở lại nhanh thôi.” Nguyên Ngải nói.

Cô Hồ nhìn nhân loại trước mặt, nhớ tới lời chủ nhiệm Thu nói, giáo viên nhân loại này không chỉ bị học sinh khinh thường mà còn bị đồng nghiệp xa lánh.

Xem ra đâu chỉ là xa lánh, trời mưa còn bị cướp mất ô.

Cô Hồ đi tới trước mặt Nguyên Ngải, vươn tay ôm chầm nhân loại đối diện mình: “Tôi đánh dấu cho cô, sau này có gặp chuyện gì thì cứ nói là cô quen tôi.”

Lúc nói chuyện, cô Hồ còn xoa đầu Nguyên Ngải.

Đột nhiên được ôm, Nguyên Ngải ngây ngẩn cả người, chắc hẳn đối phương đã hiểu nhầm chuyện gì, chứ không thể vì ở đây không có dư ô nên đành ôm cô đỡ.

Nhưng rõ ràng người này cũng không có ý xấu, Nguyên Ngải ngửi thấy một mùi hương quen thuộc dễ chịu, trên người thầy Phó cũng có mùi này.

Cô Hồ nhìn nhân loại trước mặt rồi nói: “Trên người cô đã có mùi hương của tôi.”

“Hồ Tuyết!” Bên ngoài có người gọi cô Hồ.

“Tôi đi trước đây.”

Nói xong cô Hồ rời đi ngay, để lại Nguyên Ngải ngây ngốc.

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, cô Ngũ và thầy Hùng vẫn chưa về.

Xét thấy cả hai có “tiền án“.

Nguyên Ngải không yên tâm lắm, cô đi ra ngoài khu dạy học chờ bọn họ.

Giữa màn mưa rả rích, cô nhanh chóng nhìn thấy một đốm ô vàng rực rỡ thong thả di chuyển.

Có vẻ hôm nay cả hai bọn họ đều không té ngã, Nguyên Ngải thở phào một hơi.

Xe chạy tới gần chỗ Nguyên Ngải đứng, cô mới nhìn rõ tình hình.

Cô Ngũ ngồi yên sau, một tay cầm chồng cơm hộp, một tay cầm ô to.

Mà rìa chiếc ô vừa vặn áp sát vào trán thầy Hùng, nước mưa theo chảy dài xuống mặt thầy ấy.

Thầy Hùng đạp xe với bộ dạng sống không còn gì để luyến tiếc, hướng tới tòa dạy học, nhìn thấy cô giáo Nguyên, đôi mắt thầy ấy mới sáng lên --

“Cô Nguyên! Nhìn cô Ngũ đi!”

Cô Ngũ không vui: “Tay tôi không đủ dài, đứng lên che ô thì không xách cơm được, ai bảo mình cậu ăn hết tận 5 hộp cơm!”

Lúc nói chuyện, cô Ngũ có hơi kích động, ô thụt xuống dưới, che khuất tầm nhìn của thầy Hùng. Khả năng giữ thăng bằng của gấu trúc chỉ đủ để điều khiển xe đạp, chỉ đủ chứ không dư chút nào.

Nhận thấy xe đạp lắc lư, Nguyên Ngải vội vàng lao ra, cô mới chạy được mấy bước, cả chiếc xe lẫn hai người bọn họ đã đổ rạp xuống như dự kiến.

Cô Ngũ mất trọng tâm, người ngã nhoài về phía sau, nhưng tay vẫn nâng chồng cơm hộp lên như kỳ tích.

“À há! Đồ ăn không sao!”

Nguyên Ngải vừa đau lòng vừa buồn cười, chạy nhanh tới đỡ hai người bọn họ dậy.

Thầy Hùng đứng lên, bộ đồ tây màu đen thấm đẫm nước bùn, cũng may đầu tóc vẫn còn sạch sẽ.

“Có bị thương chỗ nào không?” Nguyên Ngải kéo bọn họ vào hành lang khu dạy học.

“Không có.” Cô Ngũ còn đang hưng phấn: “May mà tôi nhanh nhẹn cứu được mấy hộp cơm.”

Thầy Hùng rất tức giận: “Đều tại cậu cầm ô kiểu gì để che mất mắt tôi! Vậy nên chúng ta mới ngã! Cậu nhìn xe đạp cưng của tôi xem, dính bùn đất hết rồi.”

“Xin lỗi mà.” Cô Ngũ nhìn thoáng qua chiếc xe đạp quý giá của gấu trúc, nghe nói thầy Hùng cực lực livestream 24 tiếng ở sở thú mới đổi được nó.

Hai người giáo viên như hai đứa trẻ, có gì nói đó, nhưng cũng rất đáng yêu. Nguyên Ngải để bọn họ tự giải quyết với nhau, cô cầm ô ra sân thể dục, dựng xe đạp lên.

Chờ đến khi cô trở lại hành lang, hai người họ đã làm hòa, thầy Hùng kéo bộ quần áo trên người, vẻ mặt không quá thoải mái: “Tôi đi tiệm cắt tóc gội đầu đây, hai người ăn trưa đi, buổi chiều chúng ta cùng ăn sau.”

“Được.” Nguyên Ngải nhìn thầy Hùng lấy điện thoại ra, nói chuyện với đầu dây bên kia --

“Con lại ngã xuống bùn rồi.”

“Không đau, nhưng bẩn.”

“Không được, con muốn sạch sẽ.”

“Cũng đói bụng nữa.”

Thầy Hùng nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp, tự cầm ô vàng rời khỏi trường học.

Nguyên Ngải quay đầu lại, phát hiện cô Ngũ đang ghé sát vào người cô, ngửi gì đó.

“Sao vậy?”

“Trên người cô sao có mùi... lạ lắm?” Mùi của loài hổ, nhưng không phải của thầy Phó.

“Chắc là hương nước hoa của cô Hồ, ban nãy lúc ở văn phòng, cô ấy đột nhiên ôm tôi.”

Cô Ngũ bừng tỉnh, ra là cô Hồ.

Nguyên Ngải chỉ nghĩ mũi cô Ngũ thính hơn người thường, không nghĩ gì nhiều mà nói: “Chúng ta về phòng của cô ăn cơm nhé? Để cô tiện thay quần áo, hong khô tóc, đừng để bị cảm.”

“Được, được.” Nghe thấy lời này, cô Ngũ lập tức quên béng chuyện vừa rồi.

Phòng của cô Ngũ nằm ở tầng 1 khu ký túc xá nữ, diện tích tương đương phòng của học sinh, nhưng bọn nhỏ ở sáu người một phòng, còn cô Ngũ ở một mình.

Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, một giường đơn, trên giường có gối ôm, một ghế một bàn, thật sự rất giản đơn. Phía ngoài có ban công nhỏ, bên cạnh là chỗ giặt quần áo, nhà vệ sinh.

Sau khi trở về, cô Ngũ vội vã cầm quần áo vào wc thay, Nguyên Ngải dọn phần ăn của hai người ra, bày ở trên bàn.

Nguyên Ngải vốn cho rằng sẽ phải đợi một lúc, dù sao cô Ngũ còn phải hong khô tóc, nào ngờ chỉ qua vài phút, cô Ngũ đã trở ra, khuôn mặt tươi tắn, bình thường cô chỉ có một mình, nay mới có bạn ăn chung.

“Ăn cơm thôi!” Cô Ngũ ngồi xuống vị trí đối diện cô Nguyên.

Hai người vừa ăn vừa tán chuyện phiếm, cô Ngũ không kiềm được mà hỏi: “Cô Nguyên, hôm nay mấy người của sở giáo dục có làm khó cô không?”

“Không có.” Nguyên Ngải không rõ lắm: “Bọn họ tới trường để kiểm tra gì vậy?”

Cấp trên xuống thanh tra hầu hết đều có nguyên do, đằng này chẳng thấy bọn họ tra xét gì, hiệu trưởng thậm chí không thèm xuất hiện.

“Thì... thì xem một ít học sinh thôi, xem bọn nhỏ có học hành nghiêm túc không.” Cô Ngũ lắp ba lắp bắp.

“Vị chủ nhiệm Thu kia năm nào cũng tới một lần à?”

“Đúng vậy, nghe nói ông ta tâm tính tiểu nhân, nóng lòng muốn tuyên bố đẳng cấp của mình khác hẳn đám người không đậu đại học chúng tôi.”

Cô Ngũ vừa nói vừa nuốt nước bọt.

“Cô Hồ kia mỗi năm cũng tới một lần.” Cô Ngũ nói tiếp.

“Đáng tiếc, thầy Phó không thích cô ấy. Trước kia tôi còn không rõ vì sao thầy Phó không thích cô Hồ, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, bởi vì thầy Phó là sinh vật sống đơn độc.”

“Hả?” Nguyên Ngải đang ăn cơm, nghe thế thì ngẩng đầu lên, bắt được trọng điểm trong câu: “Cô Hồ thích thầy Phó?”

“Ừm, nhân dịp thanh tra mỗi năm, cô ấy mang quà vặt mang từ nước ngoài về tặng thầy Phó, nhưng thầy Phó chưa bao giờ nhận, nên cô Hồ cho luôn bọn tôi.”

Cô Ngũ nói: “Đến lúc đó để tôi nói cô ấy cho cô thêm nhiều chút, tất cả đều ngon lắm! Đặc biệt là chocolate rượu.”

“Quà vặt vốn tặng cho thầy Phó, chúng ta ăn mất, thầy ấy không nói gì sao?”

“Thầy Phó không có ý kiến gì hết.” Cô Ngũ thề son thề sắt.

“Nhớ mang đồ đi.” Phó Trăn nhìn thoáng qua món đồ vặt đặt trên bàn Nguyên Ngải, là một hộp chocolate rượu, anh lạnh nhạt nói.

Cô Ngũ có chút nuối tiếc, quay sang thì thầm với Nguyên Ngải: “Hình như hôm nay thầy Phó không vui lắm.”

Nguyên Ngải cũng đang ngẩn người, sau khi ăn cơm trưa, bởi vì tâm tình rối bời, cô ngủ thiếp đi ở phòng của cô Ngũ rồi mới đến văn phòng.

Lúc đến nơi, cô Hồ xinh đẹp kia đã để đồ ăn vặt lên bàn bọn họ.

Cô Ngũ quen đường quen nẻo mà hỏi: “Tôi có thể đổi thành chocolate rượu không?”

Cô Hồ lập tức đổi cho cô Ngũ, còn tiện tay cho Nguyên Ngải một hộp.

Cô Hồ là kiểu người đẹp phóng khoáng, tính cách sôi nổi, cho người khác cảm giác rất thoải mái.

“Cảm ơn.” Nguyên Ngải nhận chocolate, suy nghĩ càng thêm rối rắm.

Ai mà ngờ có một ngày cô sẽ hưởng ké đồ ăn của người theo đuổi người cô thích.

Phó Trăn bước vào liền thấy được cảnh tượng này, trên người cô giáo nhân loại nồng nặc mùi hương của một con hổ khác, trong tay cô cầm đồ ăn vật con hổ kia đưa cho.

Đồng tử Phó Trăn lập tức chuyển sang màu vàng kim, nhưng anh nhanh chóng áp chế.

Khoảnh khắc Phó Trăn bước vào, Nguyên Ngải cảm nhận được cô Hồ hóa thành cô nữ sinh nhỏ nhắn.

Thời điểm Phó Trăn đi ngang qua người Nguyên Ngải, anh nhìn thoáng qua hộp chocolate rượu đặt trên bàn cô.

Cô Hồ đi theo tới bên bàn thầy Phó, chắc do gom hết dũng khí cả đời, cô ấy hơi run run: “Anh Phó, chúng ta có thể cùng nhau đón mùa xuân năm sau không?”

Giờ phút này Phó Trăn thật sự bực bội: “Không được.”

Cô Hồ nói nhỏ: “Nhưng... Anh cũng phải đón mùa xuân mà, đón cùng nhau sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Phó Trăn nhìn qua cô giáo nhân loại, thấy cô đang nghịch hộp chocolate trên tay, sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Nguyên Ngải nghịch hộp chocolate cũng chỉ để phân tán lực chú ý của bản thân. Cô nghĩ thầm, nếu cô tỏ tình mà chẳng bị từ chối thẳng thừng, lời nói cứ thế phiêu cùng làn gió, lẫn trong tiếng mưa, có lẽ cũng không đến mức không thể chấp nhận được.

Nếu cô thổ lộ, chắc cũng sẽ bị từ chối thôi nhỉ?

Bởi vì đối phương là thầy Phó.

“Nhưng tôi thật sự rất muốn cùng anh đón mùa xuân.” Cô Hồ lặp lại lần nữa.

Nguyên Ngải nghĩ về những lời này một lúc thật lâu.

Cùng nhau đón mùa xuân.

Mùa xuân, mùa của trăm hoa đua nở, vạn vật tái sinh, ưng lượn trên trời, nhưng chỉ muốn cùng anh trải qua khoảng thời gian ấy.

Thật sự rất súc tích lại đáng yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.