Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 29: Chương 29: Hổ cho ăn




Chỉ trong một chốc Nguyên Ngải đã không suy nghĩ nhiều nữa.

Quan hệ giữa người với người vốn phức tạp, nghĩ sâu xa chỉ càng thêm phức tạp.

Hai người cùng ăn sáng, sau đó cùng đi tới trường.

Sương mù sớm mai đang dần tản đi, bọn họ đi đến văn phòng, mở cửa, bật đèn.

Nguyên Ngải đặt phần ăn sáng lên bàn cô Ngũ, cô có thể thoáng thấy Phó Trăn ngồi bên cửa sổ nhìn cô.

Ánh nhìn chăm chú của thầy Phó không khiến người khác áp lực, nếu không phải cô cũng đang nhìn anh, có lẽ cô đã chẳng phát hiện ra loại quan sát yên tĩnh ấy.

Nguyên Ngải nhanh chóng không để ý đến chuyện này, bởi vì khi ngồi xuống, cô cúi đầu liền phát hiện dưới chân bàn làm việc bên cạnh có mấy mảnh măng vụn.

Thầy Hùng ăn lúc nào nhỉ?

Nguyên Ngải đứng dậy, đi lấy chổi trong góc văn phòng, tới quét măng vụn vào ky.

Chờ khi Nguyên Ngải quay trở lại, dưới ánh đèn dây tóc trong văn phòng, trên bàn làm việc của cô xuất hiện một gói thịt khô quen thuộc, chính là loại cô vừa ăn hôm qua.

Nguyên Ngải nhìn sang người đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, trông đối phương như chưa từng động đậy.

Cô ngồi xuống, miếng khô bò to ép mỏng, từng thớ thịt rõ ràng.

Nguyên Ngải nhớ hương vị của nó rất ngon miệng, cũng nhớ mình không xé nổi.

Nhưng cô cần phải đối mặt với một vấn đề quan trọng hơn.

Tại sao thầy Phó lại cho cô ăn? Loại hành vi xã giao thuộc về sinh vật sống quần cư này có ý nghĩa gì với anh?

Là để đáp lễ bữa sáng cô mời sao?

Nguyên Ngải vừa ngẫm nghĩ vừa xé mở túi khô bò.

Không ngoài ý muốn, cô thất bại.

“Cô Nguyên, cô muốn mở cái này à?” Thầy Hùng tiến vào văn phòng liền thấy cô Nguyên đang cố xé túi thịt khô.

Thầy Hùng đặc biệt khí phách bước tới trước mặt cô, cầm lấy khô bò, nhẹ nhàng xé thành hai nửa.

“Răng của bọn cô không tốt, để tôi xé giúp cho.” Thầy Hùng vô cùng nhiệt tình.

Răng của bọn cô không tốt.

Nghe được lời này, rồi lại nghĩ tới đối phương là sinh vật nhai cây trúc như que cay, cô Nguyên nhanh chóng thừa nhận răng mình không tốt thật.

Giữa trưa, Nguyên Ngải trở về sau khi ăn cơm, lại phát hiện trên bàn mình xuất hiện thêm một gói khô bò.

Khác với buổi sáng, lần này khô bò đã được xé nhỏ sẵn.

Nguyên Ngải nghi hoặc nhìn về phía Phó Trăn, chắc chắn thứ này là do anh đưa. Nhưng lúc buổi sáng có thể giải thích là để cảm ơn cô mời bữa sáng.

Còn bây giờ thì thế nào? Hơn nữa, anh còn xé thành một chồng cao nhòng.

Kỳ thực, loại khô bò này ăn nhiều sẽ thấy hơi tanh, vì nó không được tẩm ướp gia vị.

“Cô Nguyên, có người cho cô khô bò.” Cô Ngũ liếc mắt một cái liền thấy được.

Nguyên Ngải nhớ cô Ngũ với thầy Phó là bạn từ thuở nhỏ, vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp, chuyện này hỏi cô Ngũ khá thích hợp.

“Hả?” Cô Ngũ nghe xong thì mở to mắt: “Thầy Phó tuyệt đối không chia sẻ đồ ăn với ai đâu.”

Nguyên Ngải cầm khô bò lên, nói nhỏ: “Cái này thầy Phó cho tôi đó.”

Cô Ngũ chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Nhưng biểu cảm trên mặt cô Ngũ nhanh chóng biến hóa, từ nghi hoặc biến thành vui sướng, cô Ngũ mừng rỡ ôm lấy cánh tay Nguyên Ngải, không nhịn được mà nói: “Hahaha, lúc trước thầy ấy còn nói không thích người, bây giờ thì thế nào, quả nhiên, không ai có thể cưỡng lại sự đáng yêu của cô Nguyên!”

Lời này sao nghe quen quen thế nhỉ?

Nguyên Ngải lập tức nhớ tới không lâu trước đây cô đăng lên vòng bạn bè “Muốn đi sở thú xem hổ“.

Bạn thân cô - một người cuồng mèo lớn chính hiệu - đã nhắn cho cô --

“Lúc trước ai đã nói hổ chỉ là mèo cam size to thôi hả, bây giờ thì thế nào? Quả nhiên, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của hổ! Không một ai!”

Nguyên Ngải lắc đầu, vứt hết suy nghĩ lung tung bên trong ra ngoài.

Nhưng rốt cuộc vì sao thầy Phó lại cho cô đồ ăn?

Trong lòng cô đã mơ hồ có câu trả lời, rồi lại không dám xác định, chỉ có thể điều chỉnh nhịp tim bất thường, nhìn thịt bò xé nhỏ trong gói.

Cũng may, hôm nay là ngày thi giữa kỳ, buổi sáng Nguyên Ngải có hai ca dạy văn, hơn nữa cô còn phải đi dự thính lớp của thầy Hùng, không có nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này.

Thầy Hùng một khi lên lớp sẽ hóa thành gấu trúc nóng tính --

“Dỏng tai lên nghe thầy giảng bài cho kỹ vào!”

Đám học sinh rất nghe lời, không dám làm chuyện riêng.

Buổi trưa trời lại bắt đầu đổ mưa, Nguyên Ngải nhìn ra bên ngoài, nếu cứ mưa thế này, những hạt giống cô gieo có lẽ sẽ úng nước hết.

Trời mưa còn khiến tiết thể dục không thể học được.

Nhưng cô không bàn bạc lại với thầy Phó, vẫn để thầy ấy giảng dạy như cũ.

Hoạt động trong nhà cũng được, thời gian này cô có hơi gò bó bọn nhỏ, cộng thêm thầy Hùng rất nghiêm khắc, để bọn nhỏ thả lỏng một tiết cũng tốt.

“21, 22, 23...” Trong phòng thiết bị, các bạn học tập luyện với máy bắn tennis tự động.

Thời điểm Nguyên Ngải đi tới cửa, một em học sinh đứng ngoài rìa hô lên: “Chào cô Nguyên ạ!”

Bên trong lập tức có tiếng động thu dọn đồ đạc, Nguyên Ngải đẩy cửa ra liền thấy mọi người đang uể oải dọn dẹp.

“Nghỉ thôi.” Thầy Phó nói.

Giữa trưa, thầy Phó về văn phòng, cô Nguyên cùng thầy Hùng đang ghé đầu nhìn màn hình điện thoại, tựa như đang thảo luận chuyện gì.

Lúc đi ngang qua hai người bọn họ, anh có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ.

Thời tiết hôm nay thật kém, mây đen đầy trời, mưa dây gió giật.

“Thầy Hùng, mỗi giáo viên đều có phong cách riêng, không cần căng thẳng như vậy. Cũng không cần phải nói mấy lời này mới có thể trở thành một nhà giáo có trách nhiệm.” Sau khi tan tiết, Nguyên Ngải nhìn thấy thầy Hùng đang xem Bilibili.

Đang xem làm thế nào để trở thành một nhà giáo ưu tú.

Video mở đầu bằng một câu nói kinh điển của giáo viên toàn quốc, các em chính là lớp tệ nhất mà tôi từng dạy.

Câu này rõ ràng thật dễ khiến người khác nóng máu.

Nhưng thầy Hùng chỉ là một chú gấu trúc ngây ngô đơn thuần.

Cô Nguyên cẩn thận giải thích cho đối phương.

Thầy Hùng nói: “Tôi cảm thấy câu này không tồi, ngày đầu tiên đến dạy bọn nhỏ đều bàn tán xì xào bên dưới, bây giờ tất cả đều im như thóc.”

Nguyên Ngải đặc biệt khoan dung với đối phương: “Cũng phải.”

Khi bật cười hai mắt cô Nguyên sẽ cong lại, hình ảnh này trong mắt thầy Hùng vô cùng đáng yêu. Tuy rằng gấu trúc không cảm thấy có nhân loại nào không đáng yêu trên đời, nhưng thầy Hùng cảm thấy cô Nguyên đáng yêu hơn hết.

Thầy Hùng ngơ ngẩn nhìn cô Nguyên trước mặt, đột nhiên muốn xoa đầu nhân loại này.

“Sao vậy?”

Lúc Nguyên Ngải nói chuyện, ánh mắt cô nhìn lên đầu thầy Hùng, nơi đó đột nhiên mọc ra hai lỗ tai màu đen, lông xù.

Theo phản xạ, cô Nguyên vươn tay che kín đầu thầy Hùng, thầy ấy lập tức ngây người, không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Thầy Phó ở một góc đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Sau khi đè lỗ tai thầy Hùng xuống, Nguyên Ngải ngó trái ngó phải xem có ai phát hiện hay không.

Vừa mới quay đầu, cô lập tức bắt gặp ánh mắt của thầy Phó, trong mắt anh không có tia kinh ngạc, cô đoán anh chưa nhìn thấy hai lỗ tai tròn tròn kia.

Hẳn là Phó Trăn chỉ thấy cô ôm đầu thầy Hùng.

Nguyên Ngải ôm đầu thầy Hùng bằng cả hai tay, cô có thể cảm nhận lỗ tai mềm mại khẽ lắc lư dưới lòng bàn tay cô.

Dù sao đi nữa, hình ảnh cô ôm đầu một giáo viên khác nhìn kiểu gì cũng thấy rất kỳ quặc.

Nguyên Ngải cảm nhận được thầy Phó cứ thế mà nhìn bọn họ.

Nhưng cảm xúc mềm như bông dưới tay không biến mất, thầy Phó còn nhìn thì cô còn chưa thể buông tay. Cô mà buông ra, hai lỗ tai kia sẽ dựng thẳng lên, lỗ tai to tròn màu đen như chuột Mickey.

Nguyên Ngải vẫn còn nhớ rõ lời Đàm Việt nói, người như bọn họ rất sợ bị người khác phát hiện ra thân phận.

Nếu bị nhiều người trong văn phòng phát hiện, chưa nói tới việc mọi người có chấp nhận hay không, chỉ cần có người tiết lộ ra ngoài, dù cho không có ác ý, cũng sẽ gây ra phiền toái không tưởng.

Một con người mang hình thái động vật, tin tức này sẽ gây chấn động toàn nhân loại.

Đến lúc đó trường học sẽ bị chú ý, thậm chí Đàm Việt cũng có khả năng bị vạ lây.

Nguyên Ngải là người, không phải người ngây thơ không hiểu thế sự, cô biết con người luôn sợ hãi sinh vật xa lạ.

Cô che kín hai tai thầy Hùng, mặc kệ thầy cô khác quay sang nhìn, cô vẫn không buông tay.

Thầy Hùng rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhận ra chuyện gì, mắt mở to.

Nguyên Ngải cho rằng đối phương đã sẽ nhận ra nguy hiểm gần kề, nhanh chóng thu hồi hai tai.

Kết quả, cô nhìn thấy thầy Hùng cúi đầu xuống, hơi ưỡn tới, Nguyên Ngải không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này.

Thầy Hùng còn đặc biệt hào phóng: “Sờ đi, tôi biết bọn cô đều thích sờ tai tôi.”

Tính tình thế này, chẳng trách cần được quốc gia bảo hộ.

Đối phương không nhận thức được nguy cơ, Nguyên Ngải rầu thúi ruột.

Đôi mắt kia hoàn toàn không hay biết tình thế lúc này cấp bách thế nào, thậm chí còn chất chứa tia vui sướng.

Phó Trăn vẫn luôn nhìn bên này, đột nhiên, anh đứng dậy.

Nguyên Ngải không ngừng dùng ánh mắt bảo thầy Hùng hãy thu đôi tai chuột Mickey lại.

Nhưng thầy Hùng chẳng thèm phản ứng.

Phó Trăn đi tới bên cạnh Nguyên Ngải, cô có thể cảm nhận được áp bách toát ra từ người đằng sau, cả người cô cũng cứng đờ.

Cũng may, ngay lúc này, Nguyên Ngải phát giác xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay biến mất.

Cô thở phào một hơi, vội vàng xoa đầu thầy Hùng, che lấp hành vi ban nãy: “Tóc thầy Hùng sờ vào thoải mái thật.”

“Tiệm cắt tóc cắt hết cả tiếng đồng hồ đấy.” Thầy Hùng nói. Nếu không phải bị hổ uy hiếp, Hùng Vưu còn để cô Nguyên sờ thêm một lát.

Hừ, loài hổ keo kiệt, không thích nhân loại còn không cho người ta kiếm mèo khác.

Nguyên Ngải: “...” Sở thú thành phố Phù Dung cứ thế biến thành tiệm cắt tóc.

Sau khi giải vây cho cô Nguyên, Phó Trăn trở về chỗ ngồi của mình.

Nguyên Ngải giương mắt nhìn theo, đối phương không để lộ cảm xúc gì, có lẽ vẫn chưa phát hiện ra.

Thầy Phó cúi đầu đọc sách, dáng vẻ vẫn đẹp đến mức không thể rời mắt.

Nguyên Ngải nhớ tới bữa sáng cùng anh ăn, nhớ tới chuyện anh cho cô khô bò.

Ngoài hai chuyện này ra, anh cũng không thay đổi tập tính của loài sống đơn độc.

Giờ ăn trưa, Nguyên Ngải không cùng cô Ngũ đến căn-tin mà dẫn thầy Hùng ra ngoài ăn cơm, có một số chuyện đã đến nước này, nói rõ ràng ra sẽ tốt hơn.

Phó Trăn nhìn hai người bọn họ rời khỏi trường học, đại khái cũng đoán được lý do.

Lúc anh trở lại văn phòng, cô Nguyên và thầy Hùng đã về.

Cô Nguyên đang nằm trên cái gối hổ xấu xấu kia, đánh một giấc ngon lành.

Trong văn phòng có tiếng hít thở đều đặn.

Phó Trăn ngang qua hơi thở nhịp nhàng kia, trở về chỗ ngồi của mình.

Anh lập tức nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn.

Một gói thịt khô hút chân không.

Phó Trăn nhíu mày, nhìn đồ ăn mình đặc biệt chia sẻ, trong lòng có cảm giác bực bội khó diễn tả.

Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra điểm khác nhau, gói khô bò của anh không tẩm ướp gia vị, nhưng gói này thì có phủ bột ớt bên trên.

Không phải từ chối.

Mà là quà đáp lễ.

Lúc này Phó Trăn mới phát hiện, hóa ra bầu trời bên ngoài đã quang đãng tự khi nào, cơn gió thổi vào văn phòng cũng trở nên dịu dàng, ánh mặt trời nương theo làn gió, khiến lòng người say đắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.