Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 27: Chương 27: Thầy Hùng cáu kỉnh




Trên thực tế, tiệm bán đồ ăn sáng kia mở cửa suốt cả ngày.

Nghĩ đến khẩu phần ăn của cô Ngũ và thầy Hùng, Nguyên Ngải mua cơm làm món chính, thêm hai món xào, một món hấp cùng hai phần tráng miệng.

Bà chủ tiệm bán đồ ăn sáng rất nhiệt tình, bình thường Nguyên Ngải đều mua bữa sáng ở đây, lúc này mới mua cơm trưa lần đầu.

“Cháu làm việc ở khu này à?” Bà chủ vừa xào rau vừa tò mò hỏi.

“Vâng ạ.”

“Cháu làm công việc gì thế? Hôm nào cũng dậy thật sớm.”

“Cháu là giáo viên ngữ văn.”

“Là giáo viên à, công việc này rất tốt, được mọi người kính trọng.”

Nguyên Ngải chỉ mỉm cười, xe của sở thú ở cổng trường phía đối diện đã rời đi.

Giống như con gấu trúc kia chỉ là ảo giác của cô.

“Ở đây có trường học sao?” Sau khi Nguyên Ngải cầm đồ ăn đi, bà chủ không nhịn được mà hỏi nhân viên của mình.

“Chắc là có.” Nhân viên đáp.

Nguyên Ngải xách mấy hộp thức ăn về, cô băng qua đường, qua một hàng cây du, đi lên vài bậc là tới cổng lớn trường học.

Trước cổng trường vắng tanh, cánh cổng được cơn mưa gột rửa sạch sẽ, dưới con đường xi măng có dấu chân lấm lem bùn.

Tựa như nhắc nhở Nguyên Ngải, những gì cô nhìn thấy ban nãy không phải là ảo giác, mà thật sự có một con gấu trúc bước ra từ trường học, lên chiếc xe của sở thú Phù Dung.

“Thầy Hùng đâu rồi?” Nguyên Ngải trở về văn phòng, chỉ thấy mình cô Ngũ đi lại đón, thế nên cô hỏi.

“Thầy Hùng nói bùn dính lên tóc rửa không sạch, hơn nữa sấy tóc cũng rất phiền, nên thầy ấy đến tiệm cắt tóc gội đầu luôn rồi.” Cô Ngũ vừa mở hộp đồ ăn vừa nói.

“Đây là cheesecake đúng không?”

“Ừ một cái vị việt quốc, một cái vị hoa hồng.” Cô Nguyên nói: “Cô ăn thử xem có thích không, thích thì sau này tôi lại mua cho cô.”

Cô Ngũ bắt đầu cầm muỗng múc bánh như một bé gái.

“Thầy ấy có nói đến tiệm cắt tóc nào không?”

“Không nói.” Cô Ngũ ăn một miếng cheesecake hoa hồng to, hai mắt híp lại thỏa mãn: “Cô Nguyên, cô nhớ thầy ấy à?”

Nguyên Ngải không trả lời vấn đề này, ánh mắt cô chăm chăm vào những chai sữa thủy tinh xếp ngay ngắn chỉnh tề trên bàn thầy Hùng.

Cô đã tìm hết Taobao và các sàn thương mại khác, không tìm thấy nhãn hiệu sữa này trên bất cứ trang web nào.

“Buzz buzz --”

“Cô Nguyên, thầy Hùng nói hôm nay sẽ không trở lại ăn trưa...” Điện thoại cô Ngũ hơi rung lên, cô ấy vừa ăn vừa đọc tin nhắn WeChat.

Điện thoại cô Ngũ lại rung lên: “Người ở tiệm cắt tóc mời thầy ấy đi ăn trưa.”

“Tiệm cắt tóc nào tốt vậy?”

Cô Ngũ gửi tin nhắn thoại qua cho thầy Hùng: “Tiệm cắt tóc nào phục vụ tốt quá vậy, còn mời ăn trưa?”

“Tiệm cắt tóc này thấy nhan sắc của tôi quá đẹp, lúc ăn càng đẹp hơn, cho nên giữ tôi ở lại ăn bữa tiệc thịnh soạn!” Giọng của thầy Hùng đầy vui vẻ: “Tôi ăn ở đây giúp chuyện kinh doanh của bọn họ phát triển! Thôi không nói nữa, bọn họ kêu tôi tới ăn rồi!”

“Được, đừng để đói bụng là được.” Nguyên Ngải cười nói.

Nói xong, cô mở điện thoại lên, tìm kiếm từ khóa “Sở thú Phù Dung livestream gấu trúc.”

Trên màn hình hiển thị mấy trang web, Nguyên Ngải bấm vào cái đầu tiên.

Trong video, một con gấu trúc trắng trẻo sạch sẽ đang ngồi giữa đống măng, bắt đầu nhai răng rắc.

Gấu trúc tròn vo ngồi trên mặt đất, nhàn nhã cầm từng cây măng, ăn rất ngon miệng.

Phần bình luận đều là --

“Ăn ngon quá đi, tui có thể xem suốt trăm năm luôn á.”

“Mị cũng muốn ăn măng.”

“Muốn ăn măng.”

“Sao bé gấu trúc này trắng quá vậy?”

“Lớp lông này mà sờ vào chắc thích lắm.”

“Sờ hai lỗ tai tròn tròn.”

Buổi chiều, lúc thầy Hùng trở lại, quả nhiên đã ăn no, mặt mày hồng hào, đầu tóc đen nhánh mượt mà, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, vừa nhìn liền biết mới đi salon tóc về.

“Cô Nguyên, tóc tôi thế nào?” Phát hiện Nguyên Ngải đang nhìn, thầy Hùng khẽ lắc đầu khoe khoang.

“Trông đẹp lắm, thầy cắt ở tiệm nào vậy, tay nghề rất tốt.”

“Tôi không nhớ rõ nữa, đại khái là một tiệm nào đó bên ngoài. Bọn họ rất nhiệt tình, khăng khăng giữ tôi ở lại ăn trưa, tôi nói còn có các thầy cô khác đang đợi mình về ăn, bọn họ vẫn nhất quyết không thả tôi đi.” Hùng Vưu vừa nói vừa nhìn Nguyên Ngải, tựa hồ đang quan sát xem cô có tin không.

“Chắc là do nhan sắc của thầy.”

Dường như cô Nguyên đã tin, không hỏi thêm gì nữa.

Chiều hôm nay Nguyên Ngải không có tiết dạy, cô ngồi trong văn phòng phê chữa bài kiểm tra, thầy Hùng bên cạnh cũng vậy, chỉ là --

Nguyên Ngải quay đầu sang, lập tức nhìn thấy đối phương đang ngậm ống hút uống sữa, tay cầm bút chấm bài, vừa chấm vừa mơ màng gà gật.

Nguyên Ngải không cười như trước kia mà chỉ chăm chú nhìn đối phương.

Thầy Hùng mới tới có vẻ ngoài rất thân thiện, không hung dữ, chắc hẳn đã hai mươi mấy tuổi, nhưng lúc im lặng, thầy ấy chẳng khác gì em trai ngoan ngoãn nhà bên.

Thầy Hùng thích ăn uống, thỉnh thoảng sẽ ngủ gật, lúc không buồn ngủ sẽ hòa đồng với mọi người, tính tình rất tốt.

“Cô Nguyên, cô lại nhìn tóc tôi rồi.” Thầy Hùng tỉnh lại, thở dài một hơi, giọng điệu rõ ràng có chút vui vẻ, nhưng lại làm bộ thỏa hiệp --

“Quên đi, cho cô sờ đầu tôi đó. Hôm nay tiệm cắt tóc có nhân viên mới, làm tóc rất mượt mà.”

Nguyên Ngải vươn tay ra.

Lúc này, có một bóng người ngang qua, tầm mắt hướng tới bàn tay cô.

Giữa đồng nghiệp với nhau, lại còn khác phái, hành động này quả thật có hơi mờ ám.

Nhưng đôi mắt thầy Hùng đơn thuần như làn nước, mà cô... mà cô đang nghĩ đến một chuyện khác.

Nguyên Ngải sờ đầu tóc đối phương, xúc cảm... rất quen thuộc.

Không giống như tóc người mềm mại, sờ vào có cảm giác lòng bàn tay bị đâm nhẹ.

Rõ ràng nhìn rất mềm mượt, nhưng chạm vào lại thấy châm chích, cảm giác thật sự rất quen thuộc.

“Sờ vào thoải mái không?” Thầy Hùng hỏi.

Cô Ngũ cũng nhìn về phía Nguyên Ngải.

“Thoải mái.” Giờ phút này Nguyên Ngải xem như đã hoàn toàn xác định, cô khẽ nhíu mày.

Thầy Hùng không phát hiện ra, vẫn đang vui vẻ ngồi tại chỗ, tay lật xem thời khóa biểu, giọng như ngân nga --

“Chiều nay chỉ còn hai tiết, dạy xong là có thể về nhà ~”

“Ủa khoan đã, dạy xong hai tiết này còn phải ăn tối, ăn xong còn một tiết tự học, sau đó mới được về ăn bữa khuya.”

Nguyên Ngải ngẫm nghĩ rồi nói: “Thầy trọ ở ngoài trường, lúc về chúng ta có thể đi cùng nhau, tôi có chuyện muốn nói với thầy.”

“Cô Nguyên, hôm nay cô không vui à.” Tiết thứ hai buổi chiều, cô Ngũ và cô Nguyên đều không có tiết, thầy Hùng bên cạnh đã lên lớp.

Vị trí kế bên trống không.

Cô Ngũ chữa bài xong thì ngồi xuống cạnh cô Nguyên, tay chống cằm nhìn nhân loại yêu thích của mình, không nhịn được mà nói: “Cô Nguyên, sao cô lại không vui?”

“Không phải không vui, tôi chỉ đang thắc mắc một vài chuyện.” Nguyên Ngải đáp.

“Tâm sự với tôi đi, biết đâu tôi có thể giúp cô đó.” Cô Ngũ lập tức đề cử chính mình.

“Để tôi nghĩ đã.”

“Chiều nay thầy Phó cũng không vui, hai người gặp chuyện tương tự à?”

Nguyên Ngải thật sự không phát hiện chuyện này: “Sao cô biết thầy ấy không vui?” Thầy Phó thường chỉ có một loại biểu cảm trên mặt.

Cô có thể cảm nhận được khi anh vui vẻ, lúc ấy, trong mắt anh như có tia sáng, nhưng cô không nhận ra được khi nào anh không vui.

“Mỗi lúc tức giận, đôi mắt thầy ấy sẽ biến thành màu vàng.” Cô Ngũ nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai khác rồi mới ghé sát vào người Nguyên Ngải, thì thầm bí quyết giữ mạng: “Nếu chỉ hơi vàng, tức thầy ầy chỉ giận một chút, đừng làm chuyện khiến thầy ấy không vui là được.”

“Nhưng nếu biến vàng hoàn toàn, cơn giận của thầy ấy đã đến đỉnh điểm, lúc này có làm gì cũng không thay đổi được tình thế, tốt nhất là nên nằm im giả chết.”

“Đôi mắt thầy Phó thần kỳ như vậy?” Nguyên Ngải có chút ngạc nhiên, cô nhớ tới lần tiếp xúc gần gũi với anh, cô từng nhìn thấy ánh vàng kim nhạt.

Có lẽ do tác động của gen di truyền gì đó, đồng tử sẽ đổi màu khi cảm xúc thay đổi mạnh mẽ.

Tiết thứ ba buổi chiều là tiết thể dục của thầy Phó, do cơn mưa lúc sáng, sân trường lầy lội bùn đất, không thể học thể dục được. Nhưng Nguyên Ngải không mượn tiết mà lại đi sang lớp bên cạnh, nghe thầy Hùng giảng bài.

Phó Trăn bước ra từ văn phòng, thời điểm đi ngang qua lớp a3, có thể nhìn thấy cô Nguyên ngồi ở bàn cuối cùng, nghiêm túc cầm vở bút, nghe giảng.

Tuy cầm đầy đủ bút vở, trên thực tế, cô Nguyên cũng không nghe giảng mà chăm chăm nhìn gấu trúc trên bục.

Từ giữa trưa hôm nay, cô Nguyên vẫn luôn nhìn tên gấu trúc kia.

Tình huống này cũng không phải hiếm, nhân loại thích gấu trúc, tất cả động vật trong giới đều biết.

Nhưng Phó Trăn vẫn luôn phân rõ nguyên hình và nhân hình.

Có người thích gấu trúc, nhưng chưa chắc sẽ thích gấu trúc biến thành người.

Bởi vì đó là hai loại tình cảm khác nhau.

Ở cuối phòng học, nhân loại kia ngồi giữa một đám yêu quái, ánh mắt chuyên chú nhìn theo người trên bục giảng. Không biết thầy Hùng nói cái gì, cô nở nụ cười, trên mặt toát đầy vẻ dịu dàng.

Thậm chí không nhận ra học sinh ngồi bên cạnh cô cũng là loài thỏ mà nhân loại yêu thích.

Phó Trăn thu lại ánh mắt, đôi đồng tử hiện lên màu vàng nhạt, không nhìn nhân loại nữa.

Nguyên Ngải nhìn thầy Hùng trên bục giảng, tuy rằng lúc ở văn phòng thầy ấy có thể vừa chấm bài vừa ngủ quên, nhưng lúc lên lớp lại rất ra phong thái của một vị giáo viên già.

Thầy Hùng vỗ vỗ bảng đen: “Đây là câu cho điểm, sao vẫn có người làm sai được?”

“Không coi trọng môn sinh, tới lúc thi đại học, môn sinh cũng không coi trọng các em đâu!”

“Bây giờ chăm chỉ một chút, cố gắng một chút, lên tới đại học rồi muốn chơi gì thì chơi!”

Thầy Hùng trên bục giảng khác hẳn thầy Hùng ngái ngủ trong văn phòng, nếu thầy ấy đeo mắt kính, bộ dạng thật sự chẳng khác gì một thầy giáo già dạy học mấy chục năm.

Đã vậy còn dùng mấy lời kinh điển.

Nguyên Ngải thật sự không nhịn được cười, chẳng lẽ thầy ấy học thuộc hết các câu nói kinh điển của nghề giáo trên cả nước?

Suốt tiết này Nguyên Ngải chỉ lo nhịn cười, chuông tan tiết vang lên, thầy Hùng vẫn tiếp tục viết trên bảng --

“Thầy xin thêm hai phút, nói hết câu này nữa rồi nghỉ.”

“Trời...” Đám học sinh kêu ca không vui.

“Trời đất cái gì, nghe bài kỹ vào!” Thầy Hùng vỗ bảng đen, nghiêm túc nói lời thấm thía: “Các em học cho thầy sao? Đâu có, các em học cho chính mình đó chứ. Đừng nghĩ như bây giờ là tốt, chờ đến khi mấy đứa đậu đại học, đi ra bên ngoài, mới biết được cái gì gọi là sống.”

Thầy Hùng cáu kỉnh online!

Nguyên Ngải cúi đầu, không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Cô Nguyên, thế nào? Trông tôi hợp không?” Trên đường trở lại văn phòng, thầy Hùng hỏi thử.

“Khá tốt.”

“Tôi đã xem rất nhiều video giáo viên ưu tú giảng bài.” Biểu cảm trên mặt thầy Hùng rất chắc chắn.

“Thầy Hùng nghiêm túc thật đấy.” Ánh mắt Nguyên Ngải có chút phức tạp.

“Không nghiêm túc không được, mấy đứa nhỏ bây giờ, điều kiện sống quá tốt, không có chí phấn đấu như chúng ta hồi xưa. Nếu không làm nghiêm, cả đời bọn nhỏ sẽ cứ thế trôi tuột.”

Lúc nói lời này, thầy Hùng giống như cậu sinh viên thiếu ăn thiếu mặc, chăm chỉ nỗ lực rời khỏi vùng quê nghèo.

Nguyên Ngải nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Cô Nguyên, hôm nay cô gặp chuyện gì sao? Tôi thấy cô hơi là lạ.”

Nguyên Ngải nhìn đối phương, rồi lại nhìn chai sữa trên bàn, cuối cùng cô vẫn mở lời: “Hết tiết tự học rồi lại nói.”

Trong văn phòng không tiện.

“Cô Nguyên, cô muốn nói gì với tôi?” Sau khi tiết cuối cùng kết thúc, hai người đi trên sân trường, hướng ra bên ngoài cổng.

Các học sinh đều đi hướng khác tới ký túc xá.

Hướng này chỉ có hai người bọn họ và bóng dáng của thầy Phó đi đằng trước.

Thầy Phó ở xa xa, cũng không có ý tứ chờ bọn họ, rất nhanh liền không thấy đâu nữa.

Như vậy cũng tốt, bọn họ nói chuyện tự nhiên hơn một chút.

Nguyên Ngải nhìn thầy Hùng trước mắt, cô nghĩ tới rất nhiều thứ, những gì muốn nói lúc ban trưa, bây giờ đột nhiên chẳng thốt nên lời.

Thầy Hùng nghiêm túc giảng bài đến thế, sợ mình làm học sinh thụt lùi, hi vọng bọn nhỏ có thể thi đậu đại học, nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.

Nguyên Ngải rủ mắt, giữa làn gió đêm nhẹ nhàng, dưới những bông vót thơm nhỏ nhắn rơi khẽ, cô nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, thời gian này thầy đã thấy quen chưa?”

“Không quen lắm, nơi này không có cây, không có tre trúc, uống nước không tiện, rửa mặt cũng không tiện, gội đầu sấy tóc không dễ dàng, cách tiệm cắt tóc cũng quá xa.”

Thầy Hùng là người nói nhiều, thầy ấy lần nữa hóa thành cậu sinh viên ở nông thôn nghèo mới lên thành phố, chưa quen môi trường mới, nhưng trên mặt không có cảm xúc gì khó chịu.

Nguyên Ngải ngẩng đầu nhìn người thầy mới tới, cô không ngắt lời, cũng không đánh giá gì, chỉ chăm chú lắng nghe.

“Nhưng tôi thích dạy học, tốt hơn so với làm tình nguyện viên ở sở thú nhiều. Mỗi ngày đều có thể làm chuyện hữu ích.”

Thầy Hùng nghiêm túc nói, cả người toát ra tinh thần trách nhiệm của người trưởng thành lẫn cảm xúc mãn nguyện.

Trước khi thầy Hùng rời đi, Nguyên Ngải khẽ ngừng lại, cô gọi đối phương --

“Thầy Hùng, khi nào có thời gian, chúng ta có thể cùng đi sở thú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.