Cả một đêm trong lòng Tuyết Mộc Huệ cứ nơm nớp không yên, cầu mong Lâm Thừa Hạo không trở về nhà.
Anh rõ ràng rất chán ghét cô, còn công khai đem người tình của anh về nhà, rõ ràng không hề xem cô ra gì.
Nếu như cô lại…anh nhất định sẽ khinh miệt cô đến chết mất! Sợ rằng còn trực tiếp đem cô ném ra khỏi cửa, nhưng còn ba…cô không thể cãi lời ông được!
Ở dưới lầu truyền đến tiếng xe hơi, Tuyết Mộc Huệ bình tĩnh lại, đi thẳng đến phòng của Lâm Thừa Hạo đem cái USB gắn lên trên TV.
Hai thân thể trần như nhuộng, mồ hôi nhễ nhại quấn quýt lấy nhau hiện lên trên màn hình lớn, xem chút nữa chọt mù hai con mắt của cô.
Cả căn phòng vang vọng thanh âm rên rỉ động tìnhcủa người phụ nữ “Ưm….a….nhanh….ưm…..”
Trên thật tế đây là….phim A!
Có cần thiết phải làm cái chuyện này không chứ?
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, không phải một người, mà là…hai người!
Mà còn là hai người đàn ông!
Nếu như cảnh này mà bị bắt gặp…..
Mặt của Tuyết Mộc Huệ bị dọa đến trắng bệch,tay chân luống cuống tắt TV, muốn chạy ra ngoài nhưng đã không kịp nữa rồi, hơn nữa bản thân vẫn còn đang mặc chiếc váy gợi cảm, trong cơn hoảng loạn, cô vội trốn vào trong tủ quần áo, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì.
...Lâm Thừa Hạo bước vào trong phòng, liền cảm thấy có gì đó không ổn, có người vừa mới bước vào! Anh cảm nhận được điều đó, cái remote để không đúng vị trí, trên TV còn cắm cái USB....
Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa?
Đầu óc của Ngô Nhật Phong có chút không ổn định, một tay dùng khăn giấy lau bộ đồ vest dính rượu của mình, miệng không ngừng lải nhải.
“Vẫn là lần đầu tiên mình bị một người phụ nữ tạt rượu, ban đầu đã nói rõ ràng rồi, mình còn tưởng hai chúng mình chia tay trong bình yên….việc này mà bị đồn ra ngoài, thế nào họ cũng nghĩ mình là một người đàn ông đa tình thích đùa giỡn tình cảm cho mà xem”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
“Cho mình xin đi! Mình đối với mối tình nào cũng nghiêm túc cả, chỉ là phát hiện không phù hợp với bản thân, chia tay sớm để tránh sau này bị tổn thương nặng hơn! Nếu nói đa tình, đàn bà của cậu còn nhiều hơn của mình đấy! Thay người như thay áo vậy!”
Ngô Nhật Phong nói nói cười cười, đi nhẹ nói nhỏ vào tai Thừa Hạo.
“Cậu cho mình hỏi!”
“ Cậu có thể đứng xa ra, rồi hả nói chuyện”
Lâm Thừa Hạo dứt câu lấy tay đẩy nhẹ Ngô Nhật Phong ra.
“Được rồi, cậu khó chịu thật”
“ Cậu nói mình khó chịu? Chúng ta là hai người đàn ông, là hai người đàn ông đó! Còn đang cùng ở một phòng!”
Ngô Nhật Phong nghe liền hiểu ý tứ trong câu nói đó. Dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Thừa Hạo.
“ Lâm Thừa Hạo, chẳng lẽ cậu có ý với mình..”
Lâm Thừa Hạo dùng tay, đánh mạnh vào bụng Nhật Phụng. Làm anh nhảy lên, ôm bụng mặt mày cau có.
“ Cậu đừng câu giờ nửa, có chuyện gì hỏi mình sao?”
“ À, cai cô gì hay đi cùng vợ cậu đấy! Đâu rồi!”
“ Ý cậu là Tư An? Khiến cậu thất vọng rồi, mình đuổi cô ta đi rồi! “
“ Đuổi sao? Lâm Thừa Hạo cậu tàn nhẫn thật đó!”
“ Cậu nói xong rồi đúng không?! Có thể về được rồi!”
Lâm Thừa Hạo nói, lấy tay đẩy Nhật Phong ra ngoài.
“ Khoan đã! Hiếm khi mình đến nhà cậu, áo mình toàn rượu, cậu không phải nói cho mình mượn áo sao? Định nuốt lời! Trí nhớ tôi rất tốt, không dễ quên vậy đâu!”
Ở khe cửa Tuyết Mộc Huệ nhìn thấy Ngô Nhật Phong đang đi về phía mình, nhanh chóng nắm chặt cửa tủ lại.
“ Tủ quần áo của cậu hư rồi hả? Sao mình mở hoài không ra vậy?”
Lâm Thừa Hạo nhíu mày, không lẽ người phụ nữ đó…
“Đợi đã…”
Anh định ngăn lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
Ngô Nhật Phong dùng sức kéo ra, một cơ thể đẹp đẽ bay ra ngoài, sà vào trong lòng của Ngô Nhật Phong.