Tuyết Mộc Huệ hiểu rõ bản thân mình sắp gặp họa lớn rồi!
Dù không ngẩng đầu lên, cũng cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt Lâm Thừa Hạo khó coi đến mức nào.
Không khí xung quanh rất ít, làm cho cô sắp không thở nổi nữa rồi! Để tránh cho tình hình ngày càng căng thẳng, cô chỉ còn cách chủ động mở miệng xin lỗi.
“Thật xin lỗi! Tôi…”
“Xem ra cô thông minh hơn tôi nghĩ, lấy lòng tôi không được, liền chuyển mục tiêu sang Ngô Nhật Phong?”
Lời nói này là sao? Cô trốn ở trong phòng anh, làm sao biết được sẽ có người đàn ông khác bước vào chứ? Bản thân anh không cảm thấy mắc cỡ sao?
Cũng đúng! Trong mắt của anh, cô là người không biết xấu hổ, là một kỷ nữ không từ thủ đoạn nào quyến rủ anh, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được sao? Anh đã muốn bêu rếu, gán thêm tội cho cô, cô có giải thích cũng vô dụng!
Chỉ có thể nói.
“Nếu như anh đã nói như vậy, thì chính là vậy đi!”
Lâm Thừa Hạo thừa nhận bản thân bị thái độ làm ngơ, như không có chuyện gì xảy ra của cô làm cho bực mình, nhưng anh sẽ không thể hiện ra ngoài, để cô nghĩ rằng anh đang để ý đến.
Cô không đáng để cho anh phải tức giận, anh cũng không hề khó chịu, chỉ hơi ngạc nhiên là trên thế giới này tại sao lại có một người phụ nữ hư hỏng đến vậy, đã vậy còn là người vợ trên danh nghĩa của anh nữa chứ.
Anh cay độc nở nụ cười lạnh.
“Cô yên tâm đi, tôi không cho rằng cô sẽ có lời giải thích thứ hai!”
“Cô nghĩ gì, làm gì, tôi không muốn biết! Chỉ có điều, trước khi chúng ta ly hôn, cô tốt nhất hãy an phận làm tốt vai trò người vợ, thu hồi bản chất của mình lại”
Anh nở ra một nụ cười tà ác và tàn nhẫn.
“Nếu không, sẽ có người vì sự dâm đãng của cô mà trả giá đó!”
Tuyết Mộc Huệ hiểu rõ người anh đang nói đến là ông bà ngoại cô, nhất định phải dựa vào anh để duy trì sự sống, do đó cô không thể không chịu đựng những lời sỉ nhục của anh, thì cũng phải nhắm mắt mà chấp nhận.
Cho nên, cô không còn gì để nói nữa!
Chỉ là, cô hy vọng tận sâu trong trái tim anh vẫn còn tồn tại một chút….nhân tính.
Trên thế giới này, không phải chỉ có mình anh là con người, cô cũng có lòng tự trọng!
Sau khi Tuyết Mộc Huệ rời khỏi.
Lâm Thừa Hạo mở TV lên, trên màn hình hiện lên cảnh da thịt hỗn chiến.
Anh cười lạnh, vì để quyến rũ anh, quả nhiên cô không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu đã như vậy, những lời anh nói ban nãy, cũng không có bất cứ oan uổng gì, cô lấy quyền gì bày ra bộ dạng như mình đang chịu thiệt thòi đó chứ.
Lâm Thừa Hạo cười lạnh, tự rót ly rượu vang, nhấn nút tắt TV.
“Tuyết Mộc Huệ, đã quá sức chịu đựng của tôi rồi! Xem ra, không cho cô bài học, cô không biết đâu là đường lui”
Lâm Thừa Hạo nghĩ xong, uống hết ly rượu, rồi cũng vào giường ngủ. Không muốn cứ mãi nghĩ về chuyện của Tuyết Mộc Huệ.
Cuộn hai tay sau đầu, Lâm Thừa Hạo mở hai mắt nhìn lên trần nhà, chuyện lúc nảy khiến anh không thể nào ngủ được!
Còn nữa, đã mấy tháng nay bận dự án tại công ty, không đến thăm Lan Vy được! Anh cũng thấy nhớ cô ấy, nhớ cả bác gái, không biết hiện giờ bác ấy sống có tốt không?!
Sáng hôm sau
Lâm Thừa Hạo thức dậy sớm, đi xuống nhà, chỉ kịp gọi một cuộc điện thoại. Cả bữa sáng cũng không động tới.
“Nhật Phong, hôm nay cậu đến công ty sớm chút, tôi có chút chuyện, sẽ đến trễ!”
“ Sao rồi? Có phải bộ đồ đó...làm cậu thích thú lắm phải không?! Nên hôm nay, không muốn đi làm sớm muốn ở nhà chăm sóc vợ à!”
Lâm Thừa Hạo cau mày, sáng sớm người anh không muốn nhắc tới nhất là Tuyết Mộc Huệ. Vậy mà, cái tên bạn thói tha này lại.....Lâm Thừa Hạo cố bình tĩnh, giải thích.
“Cậu bớt nói nhảm lại đi! Đã lâu rồi, tôi không về thăm mẹ của Lan Vy, cũng lâu rồi không thấp hương cho cô ấy, tôi sẽ đến đấy một chút, rồi mới về công ty!”
“Được, vậy cậu đi thăm tình cũ đi! Số mình đã an bài là để cậu sai khiến đây mà!!”
Không còn thời gian nghe Nhật Phong nói nhảm, Lâm Thừa Hạo vội cúp máy trước, một mình chạy xe đến nhà Lan Vy.