Lâm Thừa Hạo mạnh mẽ kéo Tuyết Mộc Huệ về phòng, anh lại chu đáo một cách lạ thường, giúp Tuyết Mộc Huệ kéo vali và cả sắp xếp quần áo giúp cô.
Tuyết Mộc Huệ như bị đóng băng, đơ người nhìn Lâm Thừa Hạo, đây là lần đầu hai người ngủ chung phòng, cũng là lần đầu anh ôn nhu như vậy với cô. Bỗng dưng, Tuyết Mộc Huệ đưa tay đặt trước ngực.
Hình như, tim có chút loạn nhịp.
Khoảng vài phút sau, Tuyết Mộc Huệ chọt nhớ ra điều gì đó, cô giật bắn người, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân bước vào phòng, ngăn Lâm Thừa Hạo.
Vì điều khiến cô lo sợ, đó chính là quyển nhật kí! Mọi bí mật của cô điều nằm trong đó, nếu để anh đọc được thì sẽ......
Tuyết Mộc Huệ không dám nghĩ nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến phòng càng nhanh càng tốt.
Nhưng, ông trời không bao giờ cho cô toại nguyện, anh đã và đang cầm quyển nhật kí trên tay. Lâm Thừa Hạo đã đọc nó.
Hai mắt anh cau lại, nhìn người con gái trước cửa, dáng vẻ ôn nhu lúc nảy liền biến mất, thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Tuyết Mộc Huệ, cô mất lần đầu tiên thì có liên quan gì đến mẹ tôi?”
Lâm Thừa Hạo gắt gao nói, liên tục lay bã vai của Tuyết Mộc Huệ, khiến cô đau lộ rỏ vẻ mặt khó chịu.
Tuyết Mộc Huệ lấy tay đẩy mạnh Lâm Thừa Hạo, môi cô khẽ cong.
“Lâm Thừa Hạo, anh nhớ hay là giả vờ không nhớ!”
Ngay khi Tuyết Mộc Huệ nói ra câu này, Lâm Thừa Hạo mới thật sự khó hiểu, rõ ràng là anh đang hỏi cô. Nhưng lại bị cô đặt cho câu hỏi ngược lại. Ruốt cuộc, ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao chuyện này lại liên quan đến mẹ anh?
Tuyết Mộc Huệ ghi rất rõ ràng trong quyển nhật kí, ngay cả ngày, tháng, năm.
Cô kể lại toàn bộ sự việc đêm đó, nhưng người đàn ông lấy đi lần đầu của cô, cô có ghi rõ không ai khác đó chính là Lâm Thừa Hạo.
Nhưng ngay thời khắc anh đọc, vì cô viết tên người đó, ở dòng cuối cùng, Lâm Thừa Hạo vẫn chưa đọc đến, thì cô đã vội vàng chạy vào, giật ngay cuốn sổ, giấu đằng sau lưng.
Lâm Thừa Hạo chỉ có thể đọc được, cái tên Hương Vũ trong đó.
Tuyết Mộc Huệ đã không giải thích rõ ràng với anh, thì Lâm Thừa Hạo, anh sẽ tự đi tìm câu trả lời...
Cứ như vậy có một thứ gì đó gây ra khoảng cách giữ hai người, họ tiếp tục lạnh lùng với nhau, trong căn phòng không một tiếng nói, cả hai mỗi ngườ một nơi.
Một người thì ở phòng ngủ, một người thì ở sofa, như vậy cũng có thể hiểu, Tuyết Mộc Huệ và Lâm Thừa Hạo tuy ở chung một phòng, nhưng lại không ngủ chung.
Tuy nói như vậy, rõ ràng hai người đã ngủ cùng nhau, giữa hai người còn có với nhau một đứa con, nhưng chính người cha không nhớ mọi chuyện đêm đó, đã không dùng dao mà giết chết con mình.
Nhưng tại sao, Lâm Thừa Hạo lại không nhớ....Chuyện này, có liên quan gì đến Hương Vũ, mẹ của anh.....
...****************...
Vào sáng hôm sau...
Lâm Thừa Hạo cùng Ngô Nhật Phong đã rời khỏi khách sạn từ sớm...Họ hẹn gặp đối tác ở một nhà hàng sang trọng. Đêm qua, vừa xảy ra mâu thuẩn với Tuyết Mộc Huệ nên hôm nay đi bàn công việc, tâm trạng có chút phức tạp.
Lâm Thừa Hạo luôn nhớ đến đôi mắt Tuyết Mộc Huệ nhìn anh tối đêm qua, đôi mắt không chứa hận thù, nhưng lại chứa đầy niềm hi vọng...Cô đang hi vọng điều gì ở anh?
Lâm Thừa Hạo đâm chiêu, vừa ngâm nghi cà phê vừa nhìn ra cửa sổ, tuyết vẫn rơi dày đặt bên ngoài. Anh không quan tâm đến công việc nữa, mọi chuyện cứ để Nhô Nhật Phong lo là được rồi.
Hiện giờ trong tâm trí anh, chỉ có hình bóng cô gái đó, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào ba năm trước. Tại sao, Tuyết Mộc Huệ lại đưa ánh mắt đó nhìn anh...
Tại khách sạn...
Không biết Diễn Thanh đã thức từ khi nào, liền nhanh chóng đến phòng của Tuyết Mộc Huệ, thuận tay gõ cửa vài cái.
Sau khi Tuyết Mộc Huệ, mở cửa, Diễn Thanh bước vào còn cố đưa ánh mắt thăm dò, nhìn thấy chăn, ga giường vẫn thẳng và ngay ngắn, Diễn Thanh khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Mộc Huệ, hôm nay chúng ta đi trượt tuyết đi!”
Diễn Thanh đưa mắt nhìn Tuyết Mộc Huệ, đang hăng say pha cốc cà phê, nở nụ cười đầy suy tính.
Đây là lần đầu cô đến Thụy Sĩ, lại được một dịp ngay mùa đông thế này! Ngại gì, mà không thử đi ra ngoài chơi cho thỏa thích!
Tuyết Mộc Huệ không cần một chút suy nghĩ, cô liền gật đầu đồng ý, cô còn cố tình để một miếng giấy nhỏ ở nhà, nhầm để Lâm Thừa Hạo có trở về, cũng sẽ biết cô đã đi đâu, có như vậy hắn mới không có cớ kiếm chuyện với cô.
Trước khi đi, Diễn Thanh cùng Tuyết Mộc Huệ còn ghé ngang các shop quần áo, mua thêm áo khoác ấm, để giữ ấm thật tốt cho bản thân.
Hai người phụ nữ rất nhanh chóng đi đến khu trượt tuyết, nhìn những núi tuyết, cao cao chập chùng thế kia, Tuyết Mộc Huệ có chút rợn người.....bởi vì, cô trượt tuyết chỉ có thể gọi là trung bình.
Tuyết Mộc Huệ đưa mắt nhìn xung quanh khu trượt tuyết, ở đây chỉ trừ Tuyết Mộc Huệ và Diễn Thanh, thì không có một bóng người.
Điều này, làm Tuyết Mộc Huệ có nghi ngờ, khu trượt tuyết thường sẽ khá đông người, nếu không thì cũng từ 10 người trở lên...
Sau có chuyện, chỉ có hai người bọn họ thế này, chuyện này thật có gì đó ẩn khuất....