Lãnh Tư Kỳ vẫn bình tĩnh, chứng kiếm tất cả mọi chuyện, đợi tới khi Bạch Vũ đã đi vào bên trong, anh mới mở cửa ô tô đi ra.
“ Nhiên Diễm, em làm gì ở đây vậy?”
Thẩm Nhiên Diễm nghe tiếng gọi thì quay ra, thấy anh gương mặt của cô liền có chút hốt hoảng, nhưng dường như lấy lại bình tĩnh ngay sau đó.
“ Tư Kỳ, là anh sao?”
Lãnh Tư Kỳ đưa tay lên chào, lại làm như vẻ chưa nhìn thấy gì cả, tiến tới chỗ cô.
“ Anh có chút việc đi qua đây, em ăn sáng chưa?”
“ Cảm ơn, nhưng em cũng không có thói quen ăn sáng.”
Nghe vậy, Lãnh Tư Kỳ có chút bất ngờ. Thẩm Nhiên Diễm lại không có thói quen ăn sáng? Hồi cấp 3 chính cô là người tạo cho anh thói quen này cơ mà?
“ Như vậy đâu có tốt cho dạ dày. Để anh mời em một bữa nhé?”
Thẩm Nhiên Diễm nghe vậy thì có chút lưỡng lự. Biết cô định từ chối Lãnh Tư Kỳ đã nhanh chóng kéo tay cô vào xe của mình, sau đó gọi người tới đem chiếc xe của Thẩm Nhiên Diễm về công ty.
Lãnh Tư Kỳ lái xe vào trong một tiệm cà phê ăn sáng, cứ vậy mà tự nhiên tiến vào trong.
“ Tư Kỳ à, thật sự không cần phải như vậy đâu.”
Thẩm Nhiên Diễm thấy anh vẫn cứ một mực muốn kéo mình đi như vậy thì cũng phản kháng. Dù gì thì hai người họ hiện tại cũng không thân thiết tới mức như vậy, hơn nữa người mà cô muốn gả chỉ có Lãnh Tư Hàn.
Vậy mà chỉ mấy phút sau, bọn họ đã ngồi đối diện với nhau trong quán, trên bàn còn bày hai xuất đồ ăn.
“ Dạo này công việc của em vẫn ổn chứ?”
Thấy bầu không khí có vẻ im lặng, Lãnh Tư Kỳ liền cất tiếng mở lời. Từ lần gặp mấy tháng trước, dù có liên lạc nhưng bọn họ cũng ít gặp nhau, có gặp thì cũng là vì công việc.
“ Vẫn ổn. Còn anh thì sao?”
“ Cũng vậy. “
Rồi bọn họ lại ngập ngừng một hồi lâu. Thẩm Nhiên Diễm cũng chẳng biết nói gì. Dù là bạn bè cũ nhưng quan hệ hiện tạo của họ cũng không còn thân thiết như trước.
Sau khi ăn xong, Lãnh Tư Kỳ lấy chiếc khăn giấy lau miệng, tiện mắt nhìn sang phía Thẩm Nhiên Diễm thấy cô cũng vừa ăn xong, lấy một tấm khăn giấy chùi miệng.
“ En ăn xong rồi, chúng ta về thôi.”
“ Đợi chút.”
Lãnh Tư Kỳ vươn người, gương mặt anh áp sát với Thẩm Nhiên Diễm. Hành động bất ngờ làm cô giật mình, nhịp tim cũng tăng lên đột ngột. Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên nhịp tim lại tăng nhanh như thế? Cô thật sự đã quên cảm giác này là gì rồi.
“ Anh…anh làn gì vậy?”
Lãnh Tư Kỳ cần chiếc khăn giấy đưa lên má cô, lau nhẹ một cái.
“ Mặt em còn dính rong biển nè.”
Sau khi ổn định lại tư thế, Thẩm Nhiên Diễm mới hoàn hồn. Dạo này gặp Lãnh Tư Kỳ cô luôn có nhưng cảm xúc kì lạ quá. Nhưng Thẩm Nhiên Diễm vẫn luôn cho rằng, người mà cô yêu tới hiện tại chỉ có Lãnh Tư Hàn, nên chắc là do dạo này cô stress quá thôi.
Lãnh Tư Kỳ bây giờ mới nhận ra ban nãy mình và cô ấy gần quá. Thẩm Nhiên Diễm nhìn ở khoảng cách gần như vậy cũng thật xinh đẹp giống như một bông hoa vậy, nhưng ước gì bông hoa đó chỉ thuộc về riêng anh.
…
Buổi trưa tại một căn cứ nào đó
Lúc này, trong căn hầm tối, chỉ có một ánh đèn trắng chiếu thẳng vào gương mặt của người đàn ông chừng ngoài 30 tuổi, tay chân bị trói chặt, quần áo có phần xộc xệch. Từ phía cửa, Lãnh Tư Hàn trong bộ vest đen, gương mặt lanh tanh thêm và phần đáng sợ tiến vào.
“ Anh là ASD? Người đã hack máy tính chủ của chúng tôi?”
“ Anh…anh là Lãnh Lãnh tiên sinh?”- Người đàn ông thấy cái khí chất và giọng nói lạnh như băng này của hắn, liền cảm thấy lạnh sống lưng.
“ Nói cho tôi biết là ai đã đứng sau chỉ đạo anh?”- Lãnh Tư Hàn bình tĩnh ngồi ở băng ghế da gần đó, vắt chân, chống càm bình tĩnh nhìn người kia.
“ Không…không ai cả.”
“ Tôi không nói hai lời.”- Giọng hắn dần trở nên lạnh tanh, Lãnh Tư Hàn vẫy tay một cái, một con hổ vằn đen to lớn từ trong góc tối từ từ bước ra.
Người đàn ông kia thấy con nàng thú thì liền run sợ, ấp úng khai cầu xin.
“ Nói…tôi nói… Là…Lãnh Tư Kỳ.”
Nghe đến đây, Lãnh Tư Hàn có chút khựng lại. Là Tư Kỳ sao? Nó làm như vậy là để làm gì chứ? Dù có chút bất ngờ, nhưng Lãnh Tư Hàn vẫn làm một vẻ bình tĩnh, đứng dậy, vẫy tay ra lệnh cho con hổ đi theo mình, rồi đóng cửa căn hầm lại.