Ở trong một căn phòng lọ.
“ Ui…ui da. Cậu không thể làm nhẹ hơn chút được hả? Đau chết tôi rồi.”
“ Cậu nói nữa là tôi ấn cho cậu đau chết luôn đó!,“
Nhất Trí Dương đang cau có để cho “ bà chằn lửa” kia giúp cậu sát trùng vết thương trên khóe miệng trên khóe môi.
Tối bố mẹ cậu thường về muộn, nhà Đường Hoa và Nhất Trí Dương cũng sát vách, nên bình thường một trong hai thường leo qua lan can phòng nhạ cho nhanh. Phòng của Nhất Trí Dương không có hộp y tế, còn phòng của Đường Hoa thì luôn đầy đủ, mà cũng lười chạy xuống nhà dưới nên cậu leo qua phòng của Đường Hoa nhờ cô sags trùng hộ luôn cho nhanh.
“ Cậu ác vậy? Lỡ để người bạn siêu đẹp trai, tài giỏi này đau đến chết sao? “- Nhất Trí Dương cười cợt nhả, cúi gần xuống chỗ cô bạn.
Đường Hoa đang quay ra sau chấm thêm ít thuốc vào bông để bôi nốt cho cậu ta nên cũng không để ý, vẫn cứ ngang ngược đáp lại.
“ Cậu tự nổi khùng lên mà, tự đi mà chịu đi chứ. Muộn nhiw vậy còn leo qua phòng tôi làm phiền, có gì mà tôi…”
Vừa ngẩng mặt lên, tau cầm kẹp bông của Đường Hoa liền khựng lại giữa không trung. Sự gần gũi này cũng khiến Nhất Trí Dương cũng không kịp trở tay. Trái tim của cả hai không vì lí do gì cứ đạp loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gương mặt của nam nữ sinh đang ghé sát vào nhau, hai cánh môi dường như chỉ cách nhau còn 1mm nữa, mắt chạm mắt, hai chóp mũi cũng chạm nhẹ qua nhau. Đường Hoa và Nhất Trí Dương bây giờ chỉ có một suy nghĩ hiện lên trong đầu. “ khoảng cách này, gần quá…”
“ Hình như…cũng không lỡ.”- tiếng nói nhỏ nhẹ của người con gái vang lên phá tan bầu không gian tĩnh lặng.
Đường Hoa biết mình vừa nói ra một câu rất kì lạ, bất chợt cảm thấy một dòng cảm xúc gì đó đang dâng lên, thật sự rất kì lạ, liền quay mặt ra một bên.
Nhất Trí Dương sau khi hoàn hồn thì liền bị đơ ra, quên hết những gì mà cậu vừa hỏi. Trong đầu cậu bây giờ toàn là những suy nghĩ mà chính cậu cũng không hiểu được bản thân: “ Cô ấy, đáng yêu quá? Không ngờ Đường Hoa lại xinh như vậy. Mình muốn hôn cậu ấy quá.”
Trời đất ơi! Mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy Nhất Trí Dương! Không lẽ mày thích cái “ bà chằn lửa” này rồi á hả? Thích á? Hình như…cũng không…tệ nhỉ?
“ Cậu ấy…thật dễ thương.”- tiếng nói trầm ấm của người con trai vô tình vang lên từ suy nghĩ, phá tan sự im lặng kia.
Không gian căng thẳng bị phá tan bằng một hành đông giải vây tới đi vào lòng đất của Đường Hoa. Cô ngại tới nỗi cuống cả lên, ấn cái bông tẩm thuốc lên vết thương của cậu bạn mạnh đến nỗi khiến Nhất Trí Dương ngã ngửa ra đất, kèm theo đó là Đường Hoa ngã đè lên ngực của cậu.
“ Ui da…”
Ở vị trí này, Đường Hoa có thể nghe rõ được nhịp tim của Nhất Trí Dương, nó đang đập ngày một nhanh hơn, giống như nhịp tim của cô bây giờ vậy.
“ Này Đường Hoa, tôi muốn thử việc này, nếu cậu không thích thì hãy đẩy mạnh tôi ra nhé.”
“ Hả?”
Nói rồi, Nhất Trí Dương dùng một tốc đọ nhanh chóng, lật người của Đường Hoa lại, nhanh chóng lấy tay chông lên bên cạnh người cô, cơ thể cao ráo của chàng trai thư sinh áp sát cơ thể của cô bạn.
“ Tôi làm đây.”
Nhất Trí Dương dùng ánh mắt kiên quyết nhìn gương mặt của Đường Hoa đang ngại ngùng nằm dưới thân mình. Cậu để cho cặp môi lạnh nhắt của mình, từ từ tiếp cận đôi môi ửng hồng, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp trên đôi môi của người thiếu nữ.
Tuy còn rụt rè, nhưng Đường Hoa dường như không có chút sức lực nào đẩy cậu ra, tay chân của cô bây giờ như bị bùa mê mà cứng đờ lại. Cứ vậy, mặc kệ cho Nhất Trí Dương đã thuận thế đưa lưỡi của mình tách hàm răng của cô ra, từ từ cảm nhận vị ngọt…
Sau một hồi nếm được những vị ngọt đủ rồi, Nhất Trí Dương mới từ từ buông cánh môi của Đường Hoa ra, khiên cô bây giờ, ngại tới chín cả mặt.
Nhất Trí Dương buông cô ra, nhanh chóng nhảu về phòng từ bên ngoài ban công, để lại Đường Hoa vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì, tim vẫn còn chưa chịu giảm nhịp.
Cậu nhanh chóng đóng chặt cửa ban công lại, cả người bây giờ vẫn còn run run, một tay đặt lên ngực trái cảm nhận nhịp tim cứ ngày một tăng, mồ hôi thì chảy từng giọt.
Cả hai con người bây giờ vừa kịp đinh hình lại tâm trí, thì liền phát hiện ra cùng một suy nghĩ của bản thân, miệng còn vô thức nói ra:
“ Hình như mình…thích cô ấy/ cậu ấy mắt rồi.”
[Bây giờ có lẽ cả Lãnh Tư Hàn và Nhất Trí Dương đề cảm thấy chung một điều rằng: “tự nhiên thấy bị thương như vậy cũng có lợi phết ấy nhỉ?”]