Lúc này ở tập đoàn nhà họ Lãnh
Lãnh Tư Kỳ đang mơ màng thức dậy trên bàn làm việc cùng chiếc laptop đã tắt. Anh đã cố thức tới gần sáng hôm nay để giải quyết ổn thỏa những thiệt hại trước mắt cho cả tập đoàn. Thẩm Nhiên Diễm sau khi giúp anh giải quyết về phần vốn bị thiếu cho các cổ đông tối hôm qua thì anh đã bảo cô ấy về sớm.
Sau một đêm làm việc tăng ca dài, Lãnh Tư Kỳ dường như rất mệt mỏi, vừa là về thể xác, vừa là về tinh thần. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình và Thẩm Nhiên Diễm tối hôm qua sau bao năm xa cách.
…
“ Nguồn vốn đang bị hao hụt rất nặng, các nhà đầu tư khác cũng đang dần dồi rít vốn ra khỏi dự án này. Hiện tại, chúng ta cần tìm cách bù lại phần vốn đã mất.”-Lãnh Tư Hàn lấy tay day hai bên thái dương, nhưng vẫn giữ một thái độ rất nghiêm túc trước các bậc tiền bối.
“ Làm cách nào được cơ chứ? Khoảng tiền mà công ty tích cóp được, vốn đã đem trả phí bồi thường thiệt hại cho bọn họ rồi.”- một cổ đông gia lên tiếng.
Mọi người trong công ty đang dần trở nên trầm mặc hơn. Hiện tại vốn của tập đoàn đang hao hụt đi không ít, uy tín cũng xuống dốc không phanh. Dù là dự án đầu tư mà có cả nhà họ Thẩm nhúng tay vào, nhưng xét về pháp luật thì không thể tự nhiên nhờ bọn họ nhảy ra hùa vốn được. Trừ phi… Đúng rồi! Thẩm Nhiên Diễm bỗng nhiên nãy ra một ý lóe lên trong đầu.
“ Thật ra, vẫn còn có cách.”
“ Thẩm tiểu thư có sáng kiến gì, mời nói.”- Lãnh Tư Kỳ chuyển giọng nhìn Thẩm Nhiên Diễm một cách lịch sự.
“ Nhà họ Thẩm chúng tôi và nhà họ Lãnh hiện tại vốn đang có ý định liên hôn. Nếu như quyết định này thành công, có thể đường đường chính sử dụng quan hệ thông gia, nhà họ Thẩm có thể hùa thêm vốn giúp.”- Thẩm Nhiên Diễm tựa hồ rất nghiêm túc, chống tay lên bàn vẻ rất suy ngẫm.
Nghe tới như vậy, Lãnh Tư Kỳ dường như đã hiểu ý của cô. Có điều, nếu hai nhà thực sự liên hôn, thì người mà cô ấy kết hôn chính là Lãnh Tư Hàn. Đó là một tương lai mà Lãnh Tư Kỳ thực sự không hề mong muốn, nhưng với tình hình hiện tại, dường như nên nghe ý kiến các bậc bô lão trong tập đoàn đã.
“ Nhà họ Thẩm có thể giúp đỡ sao?”
“ Có thể. Nếu như nhà họ Lãnh có thể liên hôn, chúng tôi có thể nhận dự án này trở thành một dự án chung của hai nhà. Hơn nữa, sau khi kéo dự án này lên, nhà họ Thẩm của chúng tôi cũng sẽ có hoa hồng. Về điều này tôi có thể thuyết phục được chủ tịch…Chỉ là…”-
Thẩm Nhiên Diễm nói tới đây thì dừng lại. Cô biết Lãnh Tư Hàn là một người không muốn bị bất cứ ai ép buộc, trước như vậy, bây giờ cũng như vậy. Nếu cô vẫn cứ như đỉa mà ép hắn phải kết hôn với mình, chắc chắn sẽ phản tác dụng. Chi bằng lần này, dùng gia đình của hắn để kéo hắn tới gần cô đi.
“Chỉ là?”- lão Tam phó giám đốc liền cau mày hỏi.
“ Tôi lo rằng đối tượng kết hôn của tôi, sẽ phản đối.”
Nghe tới đây, mấy bô lão của tập đoàn cũng chỉ biết im lặng mà nhìn nhau. Trong cái tập đoàn này ai cũng biết, nếu là việc mang tính trách nhiệm của cả gia tộc họ Lãnh, người phải gánh vác nó chắc chắn sẽ là Lãnh Tư Hàn. Cho dù hắn chắn vốn nói sẽ không động tay bất cứ việc gì của tập đoàn, cũng sẽ không nhờ vả gì từ chủ tịch, nhưng với đại sự của gia tộc, hắn vẫn bắt buộc phải nghe theo. Chỉ là. kết hôn là chuyện đại sự, có thể nói bắt buộc là bắt buộc được sao?
“ Hay là, cứ thử thuyết phục đại thiếu gia?”- một cổ đông lên tiếng.
“Đúng thế. Đây là vì cả gia tộc họ Lãnh, không thể nói từ chối là từ chối như vậy đâu.”
“ Đúng vậy.”
“ Đúng vậy.”
“Mọi người trật tự!”-Lãnh Tư Kỳ như giữ cơn giận lên đỉnh điểm, bất chợt to tiếng.
Lãnh Tư Kỳ nhìn thái độ của bọn họ, cũng đủ hiểu bọn họ đang lo lắng điều gì. Chuyện anh trai bỏ nhà đi, chuyện tính khí của anh ấy cứng đầu, khó bảo tới như nào cả tập đoàn ai cũng biết. Chỉ là về mối quan tình cảm đặc biệt của anh ấy với Bạch Vi, vẫn chưa được công khai.
Hơn nữa, Lãnh Tư Hàn và Thẩm Nhiên Diễm kết hôn, vậy còn anh thì sao đây? Lãnh Tư Kỳ sau khi hạ nóng, mới phát hiện ra mình vừa bị cảm xúc chi phối nhất thời, kiền đứng dậy, mệt mỏi mà nói.
“ Tôi sẽ thử xem xét về cách giải quyết này. Mọi người tan họp.”
Sau đó, anh người sắp xếp xe đưa Thẩm Nhiên Diễm trở về, còn bản thân thì mệt mỏi đi vào phòng làm việc nghỉ ngơi một lúc. Cứ thế mà thiếp đi tới tận sáng.