Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa cũng đã tới, các học sinh nhanh chóng cất sách vở vào balo, người thì lấy hộp cơm trưa trong túi ra, người thì đi xuống căng tin mua đồ ăn.
Vẫn như mọi hôm, nhóm Bạch Vi, Nhất Trí Dương và Đường Hoa lại cùng nhau đi xuống căng tin.Khi đi xuống tầng một, điện thoại của Nhất Trí Dương bỗng reo lên, dường như có ai đó đang gọi đến. Nhìn dòng số hiện trên màn hình, Nhất Trí Dương bèn tạm dừng cuộc nói chuyện với hai cô bạn, đi ra phía khác.
“ Cậu chủ, lão gia đã trở về rồi ạ. Ông ấy nói tối nay muốn gặp cậu.”- giọng một người phụ nữ trung niên ở đầu dây bên kia vang lên.
“ Được, tối tôi sẽ về.”
“ Vâng ạ.”
Nhất Trí Dương cúp điện thoại, đôi mắt cậu dường như hằn lên một tia lo lắng. Bố cậu đã đi công tác suốt hơn một năm nay rồi, số lần bọn họ nói chuyện trong năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trước giờ quan hệ giữa họ vẫn luôn như vậy.
Nhất Trí Dương dường như rất yêu thích bộ môn lập trình, hơn nữa cậu cũng có thiên hướng về mảng này. 9 tuổi đã có thể tự viết code lập trình, mới năm trước vì buồn quá mà cậu đã hack cả mạng lưới sân bay lớn nhất thành phố khiến báo chí đăng tin ầm lên vì một hacker bí ẩn với biệt danh là “NTD”.
Nhưng cha cậu đủ thời gian để quan tâm tới mấy cái sở thích ngớ ngẩn của cậu sao? Điều ông quan tâm là muốn cậu học thật giỏi, đỗ khoa kinh tế của trường đại học lớn nhất nước, và thay ông tiếp nối sự nghiệp kinh doanh.
Nhưng Nhất Trí Dương không hề muốn phải trở thành một con rối của cha. Cậu đã từng hứa với cha, nếu như có thể tự kiếm được một số tiền lớn hơn cả tài sản của cha bằng chính mơ ước của mình, thì ông sẽ chấp nhận cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Vì vậy, Nhất Trí Dương mới luôn luyện tập kĩ năng lập trình của mình tới một mức độ thượng thừa như vậy. Nhưng cha cậu bây giờ đã trở về nước, và Nhất Trí Dương lại đang cảm thấy có chút lo lắng, cậu vẫn chưa tìm được một bàn đạo tốt cho mình.
Rốt cuộc bây giờ Nhất Trí Dương có nên nhận lời ông chú xấu tính kia không đây?
…
Bầu trời dần buông một màu đỏ của hoàng hôn, ánh mặt trời đã dần bị che lấp sau những tòa nhà cao tầng. Chiếc BMW đen của Lãnh Tư Hàn cũng từ từ dừng lại trước cổng trường.
Hắn bước ra từ trong xe, tiến tới nắm lấy bàn tay của Tiểu Bạch Thỏ, dịu dàng hỏi han cô hôm nay đi học có vui không? Bạch Vi cũng gượng cười, bảo cũng bình thường.
Lúc này, Nhất Trí Dương cũng dắt chiếc xe đạp từ trong trường ra chỗ Đường Hoa đang đứng gần đó, thân mật nắm lấu tay cô nói chuyện. Có vẻ mối quan hệ của hai người bọn họ đã tiến triển không ít.
Đường Hoa trước khi về thì cũng quay ra phía Bạch Vi, vẫy tay chào tạm biệt cô. Nhất Trí Dương tuy cũng nhìn ra phía đó, nhưng lại là nhìn Lãnh Tư Hàn. Cậu nắm chặt bàn tay, bước từng bước nặng nề tiến đến đối diện hắn, Đường Hoa nhìn gương mặt căng thẳng của cậu cũng có chút lo lắng mà đi theo.
Thấy Tiểu Bạch Thỏ đã đi vào trong xe trước, Lãnh Tư Hàn mới cao ngạo nhìn Nhất Trí Dương.
“ Thế nào, chuyện sáng nay tôi đề cập, đã nghĩ kĩ chưa?”
“ Tôi đồng ý giúp chú. Nhưng có một điều kiện.”
“Được, nhóc nói đi.”
“ Tôi sẽ hợp tác với chú dưới danh nghĩa là một đối tác, ngang hàng với Lãnh Tư Hàn.”
Lãnh Tư Hàn nhìn gương mặt nam sinh đầy tự tin kia của Nhất Trí Dương, có chút bất ngờ. Trước giờ trong giới kinh doanh, chưa có ai dám nói chuyện ngang hàng với hắn như vậy. Không ngờ tên nhóc này lại có gan đến thế. Không sao, hắn rất coi trọng một nhân tài như cậu, hơn nữa tính cách thẳng thắn, trượng nghĩa của Nhất Trí Dương, trong giới này làm gì còn nhiều người như thế?
“ Thành giao.”
Lãnh Tư Hàn đưa bàn tay của mình ra, ý muốn bắt ray hợp tác với Nhất Trí Dương. Thấy thái độ của hắn coi trọng mình như vậy, dù không rõ vì sao nhưng bây giờ cậu cần phải có một bàn đẩy tốt mới có thể tiến lên được. Hợp tác với Lãnh Tư Hàn chính là bàn đẩy tốt nhất hiện giờ.
“ Vậy bao giờ nhóc có thể giúp tôi?”
“ Sáng mai.”
“…”
Sáng mai sao? Chẳng phải ngày mai trường vẫn đi học mà? Nhất Trí Dương vậy mà dám trốn học. Nhưng tính cách không sợ tròi không sợ đất như vậy, Lãnh Tư Hàn lại càng cảm thấy thích thú với tên nhóc này rồ. Hơn nữa việc hacker xâm nhập, thông rin mật của hắn tràn lan, cần phải xử lí càng sớm càng tốt.
Nhưng kẻ đây dường như có người không đồng ý về việc này chút nào. Đúng vậy, người đó chính là Đường Hoa.
“ Á! Đau Đau. Cậu bỏ tai tôi ra…”
Đường Hoa nghe Nhất Trí Dương định trốn học thì lập tức cầm một bên tai cậu kéo xuống, gương mặt đầy sự tức giận, nhưng vẫn nở một nụ cười không thể “chân thật” hơn.
“ Cậu dám trốn học? Cậu quên là từng nói gì với tôi rồi à?”
“ Nhớ…nhớ mà. Cậu bỏ tai tôi ra đi mà.”
Đường Hoa và Nhất Trí Dương đã lập lời hứa sẽ quyết tâm cùng nhau thi đỗ đại học Bắc Kinh, là một đại học lớn của Trung Quốc. Vì vậy, Nhất Trí Dương đã tự hứa là sẽ học nghiêm túc.
Lãnh Tư Hàn nhìn cái cảnh Đường Hoa dạy dỗ Nhất Trí Dương này, tự nhiên thấy sợ sợ. Hắn đã nhìn thấy nụ cười thích thú của Bạch Vi từ phía cửa kính xe sau lưng, cô ấy đang cười rất thích thú. Lỡ có lúc mình làm phật ý của Tiểu Bạch Thỏ kia, có khi nào cô ấy cũng học theo bạn mình không? Nghĩ tới đây tự nhiên Lãnh Tư Hàn thấy tai mình đau đau luôn.
“ Vậy…tối đưa tôi địa chỉ, sáng mai tôi tới đón nhóc.”
“ Được.”- Nhất Trí Dương vừa bị Đường Hoa kéo đi, vừa cố quay lại trả lời Lãnh Tư Hàn.
…