Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ kính đã phủ rèm củ phòng bệnh, len lỏi qua những khe kính nhỏ, chiếu lên gương mặt thanh thoát của người con trai vẫn đang say giấc trên chiếc giường bệnh bên cạnh cửa sổ. Tiếng lách tách của từng giọt máu nhỏ rơi xuống đáy của túi truyền, tí tách liên tục. Không gian cũng trở nên thật yên tĩnh.
Nhất Trí Dương động động đôi mi của mình, khẽ hé đôi mắt, hơi cau mày vì ánh nắng, tầm nhìn xuất hiện trước mắt cậu là một màu trắng trơn của trần nhà bệnh viện.
Thấy như ai đó đang cầm lấy tay mình, cậu cựa nhẹ bà tay rút ra, nhìn xuống phía dưới, lại bất giác nở một nụ cười như thở phào. Hình ảnh cô bạn Đường Hoa đang nằm kê tay lên giường cậu mà ngủ gật, gương mặt nhỏ nhắn với một chiếc băng cá nhân bên góc cằm phải và một cái dán trên chiếc sống mũi dọc dừa của cô. Nhất Trí Dương tỉnh dậy thì thấy Đường Hoa cũng như thở phào được một hơi rồi.
“ Dậy rồi sao?”- Mẹ Nhất Trí Dương vừa cầm một cặp lồng cháo đi vào đặt xuống bàn.
“ Mẹ?”- cậu nghiêng đầu ra phía cửa.
“ Ừ.”
Bà đặt chiếc cặp lồng cháo xuống, tiến lại gần giường của con trai.
“ Con thấy trong người thế nào rồi?”
“ Còn hơi ê ẩm chút thôi ạ.”- cậu cựa người ngồi dậy nhẹ hết sức có thể, sợ người con gái kia tỉnh giấc.
Mẹ cậu nhìn người con trai đang chuyền máu, gương mặt thư sinh còn dán vài vết băng cá nhân, chỉ biết thở dài.
“ Lại đi đánh nhau với con bé nữa hả?”
Nhất Trí Dương hiểu ý mẹ, chỉ quay mặt sang nhìn Đường Hoa, gật đầu.
“ Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi. Cứ suốt ngày chơi với nó, rồi đi đánh nhau…”- Mẹ Trí Dương bắt đầu khó chịu, trách mắng cậu.
“ Mẹ đừng trách cậu ấy. Lần này chuyện lớn là do con…”- Nhất Trí Dương nghe mẹ trách móc cô, liền quay lại lên tiếng.
Mẹ cậu nghe cậu nói như vậy, chỉ biết thở dài.
“ Mẹ bảo nó về nghỉ ngơi đi, mà nó nhất quyết không về. Cứ ngồi lì ở đấy đòi canh con…”
Nhất Trí Dương nghe vậy thì cũng chỉ biết cười dịu dàng, nhìn mẹ, đôi mắt cậu như chứa điều gì đó.
“ Cậu ấy thật ngốc.”
…
Lãnh Tư Hàn bây giờ đang chuẩn bị dẫn Tiểu Bạch Thỏ và Mộc Nghi đi công viên chơi. Nhưng điều khiến chúng ta phải chú ý ở đây là…
Lãnh tổng của chúng ta cùng em trai hắn đang mặc cái gì đây. Người đàn ông cao lớn, gương mặt đầy vẻ cao ngạo, tuấn tú, thường mặc một bộ vest đen lịch lãm, trưởng thành, không thì là một chiếc thun cơ bản. Nhưng bây giờ Lãnh Tư Hàn đang mặc trên mình một chiếc áo thun trắng, phía trước còn in hình một con gấu con màu hồng, trông vô cùng dễ thương.
Phía bên này, Lãnh Tư Kỳ cũng chăng khá hơn là bao. Chàng trai trẻ 26 tuổi, đẹp trai. Nhưng vẻ đẹp của Lãnh Tư Hàn thì có phần trái nhược với anh trai. Mái tóc nhuộm lai bạc vài sợ nên nhìn có vẻ trẻ trung hơn. Vì đi đi chơi nên anh có đeo thêm một chiếc kính cận mỏng của mình nên trông càng tăng thêm vẻ mọt sách và khá hiền. Và, trên người anh chàng trông cô cùng nam tính này, lại là một chiếc áo phông màu hồng cánh sen, lại thêm hình một chú cún con trắng phía trước nữa, trông lại có phần cute.
“ Cái trang phục gì đây?”- Lãnh Tư Hàn sau khi nhìn lại chiếc áo trên người mình, mặt bỗng có chút hồng vì ngại.
“ Tại sao cả anh cũng phải mặc vậy?”- Lãnh Tư Kỳ thấy hai cô nhóc cứ nhìn chằm chằm mình rồi cười, liền không hiểu. Anh đi theo chỉ với mục đích làm tài xế và trông nom Mộc Nghi thôi mà?
“ Trông hai người thật sự rất dễ thương đó.”- hai cô nhóc cười tíu tít.
Bạch Vi cứ nhìn chăm chú Lãnh Tư Hàn mà tủn tỉm cười. Cô cảm thấy, người đàn ông cao ngạo, to lớn của cô thường ngày trong trang phục này, lại thật sự đáng yêu đấy.
“ Trông chú dễ thương lắm.”- Bạch Vi tiến lại gần hắn, cười tít cả mắt.
“ Em cũng rất dễ thương.”- Lãnh Tư Hàn như bị mất hồn, má có chút ửng hồng cứ đơ ra nhìn Tiểu Bạch Thỏ đang mặc một chiếc áo y hệt mình rồi đưa tay lên bóp bố cái mũi nhỏ của cô, mỉm cười dịu dàng.
“ Anh Kỳ, trông anh thật sự đáng yêu đấy.”- Lãnh Mộc Nghi cũng mặc một chiếc giống với Tư Kỳ, chắp tay ra sau lưng, tiến tới trước mặt anh.
“ Em cũng thế.”- Tư Kỳ đành thở dài mà cười bất lực nhìn em gãi dịu dàng cúi xuống xoa đầu cô.
Sau khi chiếc xe vừa vặn đi tới công viên giải trí, Lãnh Tư Kỳ và Lãnh Tư Hàn tiến ra từ hai cánh cửa xe ô tô, ân cần mở cửa cho hai cô gái của chúng ta đi ra.
Hai người dù mặc trên mình một bộ quần áo vô cùng bình thường, có khi lại có chút…cute. Thế mà vẫn trở thành tâm điểm của cả công viên, khiến mấy cô gái cứ dán mắt vào nhìn.
Thế nhưng đáng buồn thay, sự quan tâm và dịu dàng của hai soái ca này, lại chỉ dành cho hai cô gái nhỏ đang háo hức mà bỏ mặc lại hai người đàn ông, đi vụt lên phía trước kia thôi. Một người thì cứ chăm chăm nhìn Tiểu Bạch Thỏ, người kia thì vẫn cứ luôn yêu chiều cô em gái nhỏ của mình. Cả hai người đàn ông chẳng ai thèm quan tâm đến mấy con hoa, bướm đậu bị mình hớp hồn ngoài kia, họ chỉ quan tâm đến hai bông hoa duy nhất của họ thôi.