Sáng hôm sau, khi Bạch Vi tỉnh dậy thì căn phòng đã trống trơn, phía nhà tắm cũng không thấy tiếng động gì, liền hiểu có lẽ Lãnh Tư Hàn đã tới công ty từ sớm rồi.
Cả người Bạch Vi vây giờ ê ẩm, thật sự hôm nay cô cũng không muốn đi học cho lắm, nhưng nghĩ đến kì thi tốt nghiệp chỉ còn cách có 2 tháng nữa, liền cố gắng gượng dậy tiến vào nhà tắm.
Không ngờ hứng chịu cơn ghen tuông của Lãnh Tư Hàn lại có thể đáng sợ tới như vậy, có lẽ sau này nên cẩn trọng hơn chút.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Bạch Vi tiến ra phía bàn cạnh giường lấy chiếc kẹp tóc, kẹp gọn tóc lên thì thấy một mẫu giấy ghi nhớ kẹp bên dưới là một vỉ thuốc.
“ Đây là thuốc tránh thai, lần này là do tôi sơ suất. Em ăn sáng xong rồi hãy uống.”
Bạch Vi cầm tờ giấy, rồi lại nhìn xuống vỉ thuốc trên bàn, không nghĩ nhiều liền cầm vỉ thuốc để vào trong túi áo khoác ngoài.
Cô đi xuống dưới phòng ăn, chỉ thấy mỗi Bạch Vũ và vài người hầu gái.
“ Bạch Vũ, chú đi làm rồi sao ạ?”
“ Đúng vậy ạ.”
Bạch Vũ kéo chiếc ghế giúp Bạch Vi ngồi xuống, vẫn giữ thái độ thành kính đứng gọn sang bên cạnh cô. Dù yêu quý và có vẻ thân thiết với Bạch Vi nhưng ông vẫn luôn biết thân phận của mình.
Sau khi ăn sáng, Bạch Vi được Chu Cần lái xe chở tới trường.
…
Lúc này, ở trong công ty của Lãnh Tư Hàn, Nhất Trí Dương cũng đã tự mình đi tới, lại vô tình gặp hắn ở ngay cửa ra vào.
“ Tôi không ngờ là nhóc sẽ tới thật đấy.”
Lãnh Tư Hàn thấy Nhất Trí Dương thì liền đi tới, còn cậu thì vẫn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh trên người, vừa nhìn thấy hắn gương mặt liền lộ rõ cái vẻ ghét, nhưng vẫn đưa tay ra.
“ Mong chú giữ đúng lời hứa, chú giúp tôi, tôi giúp chú, hai bên hợp tác.”
“ Được, rất mong được hợp tác, hacker tương lai của tôi.”
Lãnh Tư Hàn và Nhất Trí Dương cứ vậy tiến lên trên phòng làm việc, nơi đây đã có vài nhân viên nam trong bộ đồ vest đang cặm cui gõ máy tính.
Lãnh Tư Hàn một đường thẳng dẫn Nhất Trí Dương vào trong bàn làm việc bên trong cùng, là chiếc máy tính tổng bộ được bảo quản trong căn phòng kính đang để màn hình mở trước sự trầm trồ của những người nhân viên ở đấy.
Lão Tam dưới sự chỉ đạo của Lãnh Tư Hàn vẫn đang cố gắng ngồi ở trong căn phòng đó, cố gắng giải chương trình của tên hacker giấu mặt kia, vừa thấy Lãnh Tư Hàn bước vào, liền kính cẩn cúi chào
“ Sếp Hàn, người mà anh nói đã lời được chưa ạ?”
“ Tới rồi.”- Lãnh Tư Hàn đánh mắt sang Nhất Trí Dương, cười ngông một cái.
“ Công việc mà tôi muốn nhóc làm giúp bây giờ chính là, phá được mã code tự chế của tên hacker này, còn những việc sau đó, tôi sẽ tự mình yểm trợ nhóc.”
Nói xong, Lãnh Tư Hàn ngồi xuống chiếc laptop ở phía bàn, dường như hắn đã chuẩn bị sẵn. Thế mạnh củaLãnh Tư Hàn là về tư duy và kinh doanh, còn về công nghệ hắn chỉ nhận mình là biết đủ dùng, với những mã code tự chế chuyên nghiệp tới vậy, vẫn là nên dùng tới quân bài trong ngành, quân bài tẩy đó của hắn, chính là cậu nhóc Nhất Trí Dương.
Không phụ sự kì vọng, chỉ hơn 30 phút sau, Nhất Trí Dương đã có thể xâm nhập vào trong mã code, tra ra địa chỉ ID của tên hacker bí ẩn kia trước sự kinh ngạc của lão Tam. Không ngờ một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, chỉ sau hơn 30 phút lại có thể phá bỏ được chương trình của một tên hacker chuyên nghiệp, dân trong nghề như anh cũng phải thán phục.
“ Công việc của tôi xong rồi, đây là id mà tôi đã lấy được từ tên hacker kia, tài liệu của chú tôi cũng lấy lại rồi. Tốt nhất là chú đừng quên những gì đã nói với tôi.”
Nhất Trí Dương xong việc thì bình thản đứng dậy, đứng trước mặt Lãnh Tư Hàn, lời nói đanh thép, không một chút sợ hãi, mà cũng rất nghiêm túc.
Lãnh Tư Hàn thoáng chút bất ngờ trước thái độ của cậu, nhưng dù sao cái thói ngông nghênh này của Nhất Trí Dương, hắn cũng bắt đầu thích nghi được rồi, chỉ cười nhẹ một cái.
“ Được. Để tôi bảo người chở nhóc về trường. Công ty của tôi luôn chờ đón nhóc.”
…
Ở trong lớp, Bạch Vi cùng Đường Hoa cũng vừa mới tới. Bạch Vi vừa định ngồi xuống ghế nói chuyện một chút thì liền cảm thấy có gì đó sai sai. Trên chiếc ghế của cô bị dính đầy keo, khiến cô không thể đứng dậy. Đường Hoa thấy bạn mình gặp rắc rối như vậy thì liền cố gắng tiến lại giúp bạn, nhưng chiếc ghế bây giờ đã dính chặt vào chiếc quần đồng phục của Bạch Vi.
Thấy hai người loay hoay mãi không thoát được, Tô Mỹ và mấy đứa con gái đứng quanh cô ta cười hả hê. Không những thế, còn tiến lại phía Bạch Vi, giả bộ thương xót.
“ Trời ơi, ai chơi trò gì ác vậy? Bạch Vi cậu bị dính keo vào ghế rồi, để mình giúp hai cậu một tay nha.”
Sau đó Tô Mỹ cần lấy tay của Bạch Vi, kéo mạnh cô lên một cái, một tiếng “ roẹt” vang lên, chiếc quần đồng phục của Bạch Vi liền bị rách một mảng ở phía sau quần cô.
“ Ôi trời, mình xin lỗi nha, mình không cố ý.”- Tô Mỹ lại dùng cá vẻ mặt giả nai kia.
Bạch Vi đủ thông minh để hiểu rõ cô ta đang nghĩ cái gì, ánh mắt cô lộ rõ vẻ coi thường. Bao lâu nay mấy cái trò vặt vãnh này cũng là Tô Mỹ bày ra, cả cô và Đường Hoa đều biết rõ. Cô ta là tiểu thiên kim của nhà họ Tô, có mối quan hệ thân thiết với hiệu trưởng, từ khi vào trường đã tỏ vẻ kiêu ngạo. Nhưng thôi, “ người cao thượng thì không nên chấp nhặt vớ cỏ dại”, có đánh cô ta cũng không làm được gì. Bơ đi cho lành.
Đường Hoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn mình, càng thêm tức giận, cô cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra đưa cho Bạch Vi để cô nhận lấy buộc vào hông, che đi vết rách kia. Sau đó nắm chặt bàn tay thành nắn đấm, trừng mắt lên nhìn Tô Mỹ.
“ Mau xin lỗi Bạch Vi đi.”
Nhưng cô ta đâu có sợ, dù gì thì cô ta cũng chỉ coi Đường Hoa là một đứa thấp hèn, gia tài cũng chỉ là tầm trung, có thể làm gì được cô ta?
“ Đường Hoa à, cậu có hiểu lầm gì mình không? Mình có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi chứ?”
“ Cậu?”
Bạch Vi thấu tình hình có vẻ không ổn, liền kéo Đường Hoa ra khỏi lớp.
“ Đi với mình xuống phòng y tế.”
Để thêm tí nữa sợ rằng người bị đánh không phải là Đường Hoa, mà là Tô Mỹ quá.