Sau khi giải cứu ba đứa nhóc xong, Lãnh Tư Hàn nhờ Lục Hạo lái xe đưa Nhất Trí Dương và Đường Hoa về. Còn hắn, từ đầu đến cuối vẫn cứ độc chiếm lấy Tiểu Bạch Thỏ và bế lên xe của mình.
Lãnh Tư Hàn một tay giữ cô nhóc trên người, một tay mở cửa xe, cúi đầu định đỡ Bạch Vi ngồi vào ghế sau trước rồi mới lên trước lái xe. Nhưng khi hắn định thả cô xuống thì hai cánh tay nhỏ của cô nhóc lại ôm chặt lấy cổ hắn.
“ Chú...”
Nghe tiếng nhúc nhích từ Tiểu Bạch Thỏ nhỏ trong tay, hắn cúi xuống thấy cô nhóc vẫn đang mơ ngủ, có lẽ là nói mớ. Nhưng hắn cũng dừng ý định lại, quay ra gọi một tên trong đám vệ sĩ kia sang lái xe, còn mình thì ôm cô nhóc ngồi ở ghế sau.
“ Tiểu Bạch Thỏ à, nhóc có biết nhóc đã làm tôi lo lắng lắm không?”
Lãnh Tư Hàn vẫn bế gọn cô nhóc nằm trong lòng mình, một tay ôm, tay kia lên nhéo cái sống mũi nhỏ của cô, nhìn cô ngủ ngon lành mà nói nốt câu:
“ Đúng là ngốc“.
Ở xe của Lục Hạo, hai đứa nhóc đang tì mò không hiểu, làm thế nào mà Lãnh Tư Hàn biết được họ gặp nguy mà ứng cứu.
“ Chú Lục, làm sao chú của Bạch Vi có thể biết tụi cháu gặp nguy mà tới hay vậy.” -Nhất Trí Dương vừa giúp Đường Hoa sơ cứu lại vết thương, vừa hỏi.
“ Nhờ GPS của cháu gửi đó cậu nhóc.”-Lục Hạo vừa lái xe, vừa trảmuốn.
“ Lúc đó cậu ta vô tình gặp được một người vệ sĩ của cháu, liền biết được chỗ của chúng.”
Nhất Trí Dương lúc này mới nhớ lại lúc mình đã gửi GPS cho chú vệ sĩ. Mỗi khi gặp chuyện gì không thể tự giải quyết nhanh được, cậu sẽ gửi GPS cho các vệ sĩ đề họ có thể ứng cứu kịp.
“ Nhưng sao chú ấy lại gặp được vệ sĩ của cháu chứ?”
“ À thì, lúc đấy cậu ấy có....chút việc ở trong công viên này, nên mới gặp được.”
Lục Hạo có chút ấp úng ở đoạn này. Anh đang tìm một lý do để giữ cái bí mật cho ông bạn nghiện vợ kia.
......................
3 tiếng trước
Sự thật là Lục Hạo đã vô tình nhìn thấy hắn đang lén lén lút lút ở một góc quán nước của công viên. Chơi với nhau bao nhiêu năm nhìn cái là phát hiện ra cái dáng cao cao tại thượng của hắn ngay, không nhầm được.
“ Này, Lãnh Tư Hàn cậu lén lút ở đây làm gì vậy?”
Lục Hạo vỗ vào vai Lãnh Tư Hàn trong bộ dạng bộ quần áo nguyên đen, đội mũ và bịt khẩu trang kín mít. Lãnh Tư Hàn nghe tiếng thì liền giật mình quay lại, thấy người quen thì mắng ngay.
“ Mẹ kiếp, cậu nhỏ tiếng thôi không lộ giờ!”
Lục Hạo bị mắng thì nhìn ra góc bàn đằng xa, thì ra ông bạn đây là đến để theo dõi vợ nhỏ sao? Lục Hạo cũng không bỏ lỡ được cơ hội hiếm có này. Ai mà nghĩ rằng, một tổng tài giàu nhất thành phố S, lại trong bộ dạng đáng ngờ, ngồi theo dõi một đứa nhóc 13 tuổi đâu.
“ Vợ cậu ngoại tình à?”- Lục Hạo ghẹo hắn một chút.
“ Với tình hình này thì có khả năng lắm chứ.”- hắn trả lời anh với một vẻ nghiêm túc.
“ Cậu đúng là đồ biến thái dở hơi.”
Hắn bị bạn chửi cho, liền có chút giận nha. Cái gì mà dở hơi, biến thái? Tiểu Bạch Thỏ là hắn nhận về nuôi. Với tình cảm tốt như hiện giờ, sớm muộn gì mà cô chẳng trở thành vợ hắn.
“ Cậu nói ai dở hơi, biến thái?”
“ Tôi nói cậu đấy.”- Lục Hạo vừa nhìn hắn với ánh mắt đầy hàm ý trêu chọc.
“ Người ta mới có 13 tuổi thôi đấy. Cậu bớt bớt lại không bị công an gô cổ lên phường ráng chịu.”
Lãnh Tư Hàn nghe bạn nói thế thì hắn mới nhớ ra. Đúng là Tiểu Bạch Thỏ của hắn mới có 13 tuổi thật. Hắn phải chờ 5 năm nữa mới chính thức biến cô trở thành vợ của hắn được. Tại sáng giờ nghe cô đi với tên nhóc kia, với cũng lo cho cô quá mà hắn nhất thời quên mất.
“ Đúng thật.”
Lục Hạo nghe hắn tự nhận, liền không nhịn được mà cười.
“ Thế sao cậu không đi chung với cô nhóc kia?”
“ Cô ấy nói muốn đi với bạn.” - hắn nhìn anh, thành thật thừa nhận mình bám đuôi cô nhóc nãy giờ.
“ Nếu không muốn, sao không từ chối. Bình thường cậu cao ngạo lắm mà? Có người phụ nữ nào dám làm trá cậu đâu?”
“ Trông cô ấy háo hức quá, tôi không lỡ.....”
Lục Hạo nghe được câu trả lời này của hắn, liền khựng lại. Không ngờ người đàn ông được mệnh danh là bá đạo, máu lạnh nhất thành phố S này, lại có lúc sợ đánh mất nụ cười của một cô nhóc cơ đấy. Anh nghĩ thầm, xem ra lần này Lãnh Tư Hàn đã thật sự đặt tình cảm của mình, cho cô nhóc này rồi.