Ơ rạp phim
Diễn biến của bộ phim đang dần trở nên hồi hộp hơn. Nam chính của bộ phim đang rón rén đi vào trong căn nhà tối để thám thính tình hình, bất ngờ một con zombie miệng dính đầy máu, hai mắt trắng dã, tay chân đầy những vết thương đã bị phân hủy lao ra, trông vô cùng ghê tởm.
“Á!”-Bạch Vi thấy cảnh này thì lập tức bị dọa cho sợ khiếp vía mà bất chợt hét lên.
Ngay sau đó lại là cảnh tượng một đàn xác sống ồ ạt lao ra được chiếu cận cảnh, và cảnh một người bạn của nam chính bị bắt được và bị chúng cấu xé.
Liên tiếp nhìn những cảnh tượng kinh dị này, lại thêm những âm thanh vô cùng chân thực ở hai bên loa rạp, Bạch Vi bây giờ vô cùng sợ hãi. Hai tay cô nắm chặt hai thành ghế, toát mồ hôi lạnh.
Đường Hoa ngồi bên cạnh ban nãy còn rất hào hứng với cảnh tượng kinh dị kia, quay sang nhìn Bạch Vi liên có chút lo lắng.
“ Cậu ổn không? Trông cậu sợ toát cả mồ hôi lạnh ra rồi kìa.”
Nhất Trí Dương nghe Đường Hoa nói vậy, cũng quay sang nhìn Bạch Vi.
“ Cậu không xem được phim kinh dị sao?”
“ Không sao, mình...mình ổn. Hai người cứ xem đi.”
Vì thấy hai người bạn của mình đang có vẻ rất vui khi xem phim, nên cô không muốn làm phiền họ.
Một lúc sau, lại tiếp tục là một cảnh rất kinh dị khác. Nhưng khi nhìn thấy cảnh phim sắp trở lên ghê hơn thì, có hai bàn tay đã che mắt Bạch Vi lại.
“ Bỏ tay cậu ra đi, mình tôi che cho cậu ấy là được rồi.”- Đường Hoa quay sang nhìn Nhất Trí Dương có chút ý lườm.
“ Cậu mới là người cần bỏ ra đấy, việc này để một người con trai như tôi làm sẽ hợp hơn.” -Nhất Trí Dương cũng chẳng vừa.
Thế là cả hai người quyết không ai nhường ai, đều muốn giúp Tiểu Bạch Thỏ bớt sợ hãi hơn. Vậy là suốt hơn một tiếng đồng hồ xem phim, hai người cứ tranh nhau đưa tay che cho Bạch Vi trong những cảnh kinh dị, khiến cô phải can họ hết lời.
Sau khi xem phim xong, thay vì ai đi đường đó, thì Nhất Trí Dương cứ bám theo hai người con gái kia.
“ Này, giờ hai cậu định đi đâu tiếp?”- Nhất Trí Dương cố dí theo hai người.
“ Đến công viên giải trí N.”-Đường Hoa trả lời.
“ Tôi cũng định tới đó, cho tôi đi chung với, được không”
Nhất Trí Dương đang cố chớp lấy cơ hội được đi chơi với Bạch Vi. Hiếm lắm mới có hôm crush của cậu đi ra ngoài như vậy.
“ Cũng...”
“Không được”
Bạch Vi đang định nói là “ cũng được“. Vì cô nhóc nghĩ bạn bè đi chơi với nhau, càng đông càng vui chứ sao. Nhưng lời chưa kịp ra hết thì đã bị Đường Hoa chen ngang từ chối.
Nhất Trí Dương như chẳng đếm xỉa đến lời từ chối của Đường Hoa ban nãy, vẫn cứ dai dẳng nài nì.
“ Bạch Vi à, có thể cho mình đi chung được không?”
“ Tôi đã nói là không có được cơ mà.” - Đường Hoa không để cho Bạch Vi nói lời đồng ý, liền quay sang gắt lên với Nhất Trí Dương.
“ Tôi không có hỏi cậu.”- Nhất Trí Dương thấy cô bạn kia cứ chen ngang, cũng không nhường. Người cậu muốn tán bây giờ chỉ có Bạch Vi, còn cái cô bạn thân kia, cảm thấy thật vướng.
Thế rồi hai con người đứng ở hai bên của Bạch Vi, cứ nhìn nhau chằm chằm, khiến cô có cảm giác mình đang bị kẹt giữa hai tia lửa điện.
“ Thôi mà, sao hai cậu cứ gặp nhau là cãi nhau hoài vậy?”
Bạch Vi rón rén lùi lại khỏi vị trí giữa, cố gắng ra hiệu làm hòa cho hai người bạn kia. Cô nhóc tiến sang bên cạnh Đường Hoa, đẩy cô bạn sát vào người Nhất Trí Dương.
“ Hai cậu bắt tay làm hòa nhau đi, rồi cả ba tụi mình đều đến công viên N, nha.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm như kẹo đường sắp chảy của Tiểu Bạch Thỏ kia khiến cho hai người bạn cũng phải chịu thỏa thuận, làm hòa với nhau.
Lên xe nhồi, để cho hai bạn có cơ hội nói chuyện, giảng hòa nhau, Bạch Vi đã cố tình đẩy hai người vào ngồi cạnh nhau ở ghế sau, còn mình thì ngồi ở ghế cạnh tài xế. Cô nhóc cho rằng, chỉ cần họ có chút thời gian nói chuyện một chút, biết đâu có thể giảng hòa.
Nhưng mà dường như Bạch Vi đã sai rồi. Ở phía sau ô tô hai con người kia cũng chẳng ai nhường ai. Dù cô nhóc đã cố gợi chủ đề nói chuyện, từ bài tập, trò chơi, rồi đến ký ức vui vẻ nhất của hai người đó là gì thì họ cũng cãi nhau.
Đường Hoa như hiểu được nỗi khổ mong hai người có thể thân thiết với nhau hơn, qua việc nói chuyện của Bạch Vi, nhưng thật sự cô cũng rất bất lực Cảm giác như Nhất Trí Dương và Đường Hoa sẽ không thể nào ngừng đấu tranh từ nhỏ cho tới lớn được, có lẽ đó là quy luật tự nhiên rồi.
Bạch Vi cũng thật sự không thể hiểu nổi hai người bạn của mình. Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học. Chỉ là quan hệ của hai ông bố của hai người họ, là đối thủ cạnh tranh trên thương trường thôi, mà dù đã quen biết lâu như vậy, hai người họ vẫn cứ ghét nhau như thế.
Thật sự quen nhau lâu như vậy mà cặp đôi này không có chút cảm tình nào với nhau sao?