“ Nhưng mà…”
“ Ổn mà. Bánh quy cũng nguội mất rồi, để anh gói hộp cho em đem về nhé.”
“ Vậy…cảm ơn anh.”
“Ừ.”
Thẩm Tu Kiệt nói xong thì hiền từ xoa đầu Bạch Vi một cái, rồi vào bếp lấy hộp gói lại bánh cho cô. Xong xuôi, anh còn ân cần đưa cô xuống cửa chung cư.
“ Không cần phiền anh tới vậy đâu, em đứng đây một lát chờ chú tới là được.”
“ Không phiền. Anh đứng đợi cùng em.”
Hai con người một nam, một nữ đứng trước cổng lớn của khu chung cư cao cấp. Dưới mặt đất là những ánh đèn mờ nhạt của những tòa nhà, cơn gió đêm thôi qua một hơi lạnh khiến cho Bạch Vi bất giác run lên.
“ Em lạnh sao?”
“ Không có…hắt xì”
Thẩm Tu Kiệt cô gái nhỏ kia miệng thì nói không, nhưng người thì run càm cập, thì chỉ biết phì cười. Cái thói cứng đầu vẫn y như vậy. Anh từ tốn cởi chiếc khăn choàng cổ của bản thân, khoác lên cổ của cô, sai đó một tay kéo cô vào người, quay mặt sang một hướng khác, giọng nói trở nên dịu dàng.
“ Như vậy thì ấm hơn rồi.”
Bạch Vi ngước lên nhìn Thẩm Tu Kiệt, trong đầu cô lúc này bỗng dưng hiện lên hình ảnh anh trai năm xưa và cô trong những đêm đông rét mướt, khổ sở khoác chung với nhau một cái chăn cũ rách, thi thoảng lại buông vài câu trêu đùa chọc cho nhau cười. Nhưng giờ đây hai đứa trẻ đó cũng đã lớn rồi. Hơn nữa, bây giờ trong lòng cô chỉ có Lãnh Tư Hàn, Thẩm Tu Kiệt có lẽ cô chỉ coi là một người anh tri kỉ.
“ Cảm ơn anh.”- Bạch Vi biết ý né ra khỏi vòng tay của Thẩm Tu Kiệt.
Nghe được câu này, Thẩm Tu Kiệt vẫn có chút ngây ra. Không ngờ dù đã nhận ra nhau rồi, nhưng cô nhóc này vẫn cứ khách sáo với anh như vậy? Có lẽ cô nhóc đáng thương mỗi ngày đều mè nheo với anh ngày nào, bây giờ cũng đã biết suy nghĩ chín chắn như vậy rồi.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì một ánh đèn xe chiếu gần tới hướng nhìn của họ, là chiếc xe của Lãnh Tư Hàn. Tháy ánh đèn xe quen thuộc, Bạch Vi liền nhanh chóng bước lên một bước, không để ý Thẩm Tu Kiệt cũng bước lên cạnh, còn khoác lấy vai mình.
Lãnh Tư Hàn thấy hai người này tự nhiên thân thiết tới vậy, thì tự nhiên thấy khó chịu, liền nhanh chóng xuống xe, trên tay còn cầm một cái khăn choàng cổ len, có vẻ đã chuẩn bị sẵn cho cô.
“ Cậu đang làm gì Tiểu Bạch Thỏ nhà tôi thế?”
Lãnh Tư Hàn bước nhanh đến đứng đối diện với Thẩm Tu Kiệt, một tay còn nhanh chóng kéo Bạch Vi về phía mình.
“ Anh Hàn, chẳng phải em bói rồi sao, chính là cái ý đồ mà anh đang nghĩ đấy.”
“ Cậu?”
Thẩm Tu Kiệt thấy cái vẻ mặt cau có tới mắc cười của Lãnh Tư Hàn, tự nhiên cũng muốn chọc hắn một chút, chứ thật ra anh đã quyết định sẽ luôn tôn trọng quyết định của Bạch Vi.
Lãnh Tư Hàn bị chọc thì mặt mày nhăn lại, không những tên oắt này có gan trêu hắn, mà tới Tiểu Bạch Thỏ của hắn cũng chẳng can cho hắn câu nào, giấm chua ai nấu mà nồng thế không biết?
“ Chú, về thôi.”- Bạch Vi nhìn cái vẻ mặt tức tối của hắn mà phì cười. Nhưng cô cũng rất hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng lấy bàn tay nhỏ của mình, đan lấy bàn tay của hắn.
Lãnh Tư Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bạch Thỏ, dịu dàng tháo chiếc khăn quàng cổ của Thẩm Tu Kiệt ra đáp lại cho anh, rồi lại dùng gương mặt nhìn cô vẫn rất hơn dỗi, quàng chiếc khăn trên tay cho cô.
“ Cậu cẩn thận với tôi đấy.”
Lãnh Tư Hàn đá xéo Thẩm Tu Kiệt một cái, rồi dắt tay Tiểu Bạch Thỏ kéo đi.
Bạch Vi trước khi đi còn quay lại chào tạm biệt Thẩm Tu Kiệt một cái, anh cũng cười lại, dùng khẩu miệng nói câu: “ Đi đường cẩn thận.”
Sau khi chiếc xe đen đã rời đi xa, Thẩm Tu Kiệt vẫn đứng trông theo, cảm giác như vừa để thứ gì đó của mình đi mất, trong lòng anh bây giờ có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang.