30 phút trước
Bạch Vi và Đường Hoa vừa dọn sách vở, tiến ra phía hành lang vừa đi vừa nói chuyện thì Tô Mỹ cùng vài nữ sinh khác chặn đường.
“ Bạch Vi và bạn học Đường đang ra về sao?”
“ Tránh ra, bọn tôi không có tâm trạng để tiếp lời với cậu.”- Đường Hoa bước lên phía trước một bước tỏ vẻ kinh thường. Ra về rồi cũng gặp cái bà dở hơi này nữa là sao?
“ Cậu nghĩ cậu có quyền lên giọng với tôi sao? Đồ thấp hèn”- Cô ta tiến lên một bước, cao giọng lộ rõ vẻ ta đây với Đường Hoa.
Vì đang ở góc hành lang phía nhà xe, nên khá vắng vẻ, Tô Mỹ mới nổi chút hứng đi ra đây trêu chọc bọn họ.
“ Im mau, nhân lúc tôi còn giữ được bình tĩnh đấy..”- Bạch Vi nghe bạn mình bị nói thành như vậy, mới bắt đầu cảm thấy tức giận.
“ Cậu nói gì cơ? Cái thứ không cha không mẹ, được đàn ông bao nuôi này?”
“ Chát” Đường Hoa vì đã nhin không nổi nữa, liền ra tay cho cô ta một cái tát. Ai ngờ đúng lúc Trư Đại Bảo vô tình đi ngang qua, liền bị bắt lên phòng giám thị ngồi.
......................
Hiện tại
Chiếc BMW đen vừa dừng lại ở ngoài cổng trường, đã thu hút biết bao ánh nhìn của những nữ sinh xung quanh. Lãnh Tư Hàn trong bộ vest đen, gương mặt lãnh đạp cùng với mái tóc ngả màu nâu được vuốt gọn bước ra. Hắn bước thật nhanh về phía sảnh chính, nơi phòng giám hiệu của trường.
Vừa đi tới giữa hành lang thì hắn liền một ai đó chạy từ phía lối vào phụ va phải, hình như là một cậu nam sinh. Hai người đàn ông đâm trực diện vào nhau khiến cả hai bị đẩy ra một đoạn, cậu nam sinh kia đứng không vững liền ngã ngồi ra hành lang.
“ Ui da! Xin lỗi nhưng mà tôi đang vội.”-Cậu nam sinh kia vừa xoa xoa cái đầu, vừa đứng dậy.
Lãnh Tư Hàn nhìn gương mặt quen thỗn và giọng nói thì liền nhận ra.
“ Nhóc họ Nhất, sao nhóc lại ở đây?“.
Nhất Trí Dương chống tay xuống sàn, đứng thẳng lại nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt thản nhiên, dường như pha chút lo lắng.
“ Tôi vừa đi lấy xe thì nghe tin Bạch Vi và Đường Hoa đánh nhau, mới hớt hải chạy ra đây nè. Mà chú né ra đi, để tôi vào.”
Lãnh Tư Hàn chỉ “ Ừ” một cái, nhưng lại nhanh chân tiến vào căn phòng giám thị ở gần chối hành lang.
Lúc này, ở trong phòng giám thị, hai cô gái của chúng ta đang giữ gương mặt ấm ức, khoanh tay nghe giáo viên dạy dỗ.
“ Đường Hoa à, tôi cứ tưởng em hứa với tôi là sẽ không bao giờ đánh nhau nữa rồi mà? Thế sao bây giờ lại còn lôi cả Bạch Vi vào chuyện này nữa? Hai em và Tô Mỹ đều là bạn học cùng lớp, không thể ngừng nhịn bạn chút được sao? Hở một chút lag dùng bạo lực....”- lão Trư tỏ vẻ cằn nhằn, ông ta là giáo viên mới được chạy tiền vào trường, nhưng vì có gia đình họ Tô chống lưng, nên cũng rất tôn sùng họ.
“ Nhưng rõ ràng là cậu ấy sai mà thầy, là cậu ấy gây sự với bọn em trước mà! Cậu ta còn dám nói Bạch Vi là thứ không cha không mẹ đó thầy!”- Đường Hoa bực bội lên tiếng.
Rõ ràng Tô Mỹ tự nhiên đi ra chặn đường của bọn họ gây sự, đã thế còn đào bới mất bài viết lá cải của đám nhà báo về bà chị Thẩm gì gì đó với Lãnh Tư Hàn, rồi còn nói Bạch Vi là thứ không cha không mẹ, hèn kém được một tên phú nhị vô danh nào đó bao nuôi tới bây giờ, nghe mà Đường Hoa điên luôn ấy chứ.
Trư Đại Bảo nghe vậy thì chỉ cười khinh nhẹ một cái, thở dài.
“ Em ấy nói bạn học Bạch như vậy đâu có sai? Bạch Vi em thấy thầy nói đúng chứ?”
Bạch Vi nghe thế thì hai tay nắm chặt, nhưng cô vẫn gượng ra hai chứ “ Đúng ạ.”
“ Vậy bây giờ, hai đứa ra kia xin lỗi Tô Mỹ đi.”- Trư Đại Bảo ngạo mạn chỉ tay về phía Tô Mỹ vẫn đang ngồi ở ghế chờ bên kia, lòng thầm nghĩ tạo điều kiện tới vậy không lí nào Tô lão gia lại không nâng đỡ cả.
Bạch Vi bình tĩnh kéo tay Đường Hoa ra trước mặt cô ta, lão Trư ngồi phía kia xem kịch cũng thở phào, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Tô Mỹ thấy hai người bọn họ nghe lời tiến tới, tưởng rằng xin lỗi mình, liền tỏ vẻ kiêu căng.
“ Bạch Vi à, ngay từ đầu tôi cũng đã nói cậu nên gia nhập nhóm với tôi thì cậu đâu phải hạ mình xin lỗi tôi như vậy. Tôi nói rồi chơi với con nhỏ tầm thường, chỉ biết dùng bạo lực ngu ngốc đó thì sớm muộn gì cậu cũng trở nên xấu xa thôi....”
“ CHÁT!”
Bàn tay Bạch Vi giáng thẳng một cú tát xuống gương mặt của Tô Mỹ, đôi mắt cô chừng lên đỏ ngày trông khác hoàn toàn với vẻ thường dịu dàng. Bạch Vi cất một giọng lạnh băng, đầy sự khinh bỉ với Tô Mỹ, khiến cô ta phát hoảng.
“ Câm miệng.”
Cả căn phòng dường như trở nên tĩnh lặng, Đường Hoa đứng bên cạnh bỗng dưng cũng cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên. Đây còn là cô bạn Bạch Vi dịu dàng, đáng yêu mà cô quen không vậy? Đáng sợ quá đi!