Khi Lãnh Tư Hàn vừa tỉnh dậy từ trong cơn men rượu, thì đã là hơn ba giờ sáng. Nhìn người mình chỉ có một cái khăn che ở dưới, bên cạnh hắn là Đỗ Tu Nhi đang không một mảnh vải che thân. Hắn cố nhớ lại kí ức trước khi hắn ngủ, nhưng lại chẳng nhớ được gì.
Thấy hắn tỉnh dậy, Đỗ Tu Nhi liền dùng giong ngọt sớt, gọi hắn.
“Anh Hàn, anh dậy rồi.”
Nhưng đáp lại cô ta chỉ có một câu hỏi lạnh băng của hắn.
“ Vi Vi đâu?”
Đỗ Tu Nhi lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì. Vi Vi? Là con nhóc lùn tịt cứ bám lấy anh kia sao? Nhưng cô ta vẫn giả vờ ngây thơ, làm ra vẻ dỗi hơn.
“ Anh Hàn, anh quan tâm đến Vi Vi làm gì? Đó là ai chứ?”
“ Tôi hỏi cô Tiểu Bạch Thỏ của tôi đâu rồi? Sao cô lại ở trên giường tôi?”-hắn vẫn lạnh tanh.
Điều mà hắn quan tâm nhất bây giờ, chỉ có Tiểu Bạch Thỏ của hắn. Nếu cô nhóc mà xảy ra chuyện gì, hắn sẽ chịu không được mà điên lên mất.
“ Anh Hàn, chúng ta....”
Không để cho cô ta nói tiếp. Lãnh Tư Hàn lấy trong ví ra một tờ chi phiếu, đưa cho cô ta.
“ Cô muốn bao nhiêu, cứ ghi vào đây. Còn bây giờ thì cút đi!”
Nous rồi hắn trợn mắt lên, hung dữ nhìn cô ta. Đỗ Tu Nhi lúc này mới biết, mình đã chọc giận tử thần, cô ta nhanh chóng mặc lại đồ rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Khi cánh cửa phòng mở ra, trước mắt Lãnh Tư Hàn là hình ảnh của Tiểu Bạch Thỏ đang nằm co ro ngoài hành lang, ngủ thiếp đi. Hắn bây giờ chẳng thèm để ý đến người phụ nữ kia đang sợ hãi chạy ra khỏi nhà, mà lập tức chạy ra chỗ Tiểu Bạch Thỏ đang nằm, ôm cô vào phòng.
Bạch Vi được hắn ôm lên, vô tình chạm vào vết thương kia của cô, liền cau mày, đau đớn tỉnh dậy.
“ Đau...”
Tiếng kêu yếu ớt của cô bé mới khiến hắn bình tĩnh lại chút. Đặt Tiểu Bạch Thỏ, hắn thấy người cô hơi nóng, vén tay áo cô lên liền nhìn thấy vết bỏng và vết thương đang sưng tấy lên thì vô cùng sót.
Bạch Vi lúc này tỉnh dậy, thấy chú đang ở trước mắt mình, bao nhiêu đau đớn, rủi thân liền trai hết ra thành hai hàng nước mắt tèm lem.
“ Chú...hic...Vi Vi.....hic đau.”
Nhìn cô như vậy, hắn liền đau lòng. Là tại hắn, tại hắn mà Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu của hắn mới ra nông nỗi này. Hắn dịu cảm thấy vô cùng hối lỗ, đã cố né xa mấy người phụ nữ đó rồi mà vân bị dính phải, lại còn để Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu của hắn liên lụy, thật sự Lãnh Tư Hàn rất thương cô bé.
“ Xilàtôi.”- Lãnh Tư Hàn đau lòng đặt lên trán của Bạch Vi một nụ hôn.
Hắn gọi cho số của Lục Hạo, người bạn làm bác sĩ của hắn tới nhà. Giữa đêm mà cũng không tha cho thằng bạn, bắt nó tới nhà khám cho vợ thế này luôn cơ.
Khi Lục Hạo tới nơi, liền lập tức trách móc hắn, nửa đêm không cho anh ngủ, còn bắt anh lặn lội tới đây. Vợ hắn nuôi chứ có phải vợ anh nuôi đâu mà sao anh lại khổ như vậy?
“ Không sao, để tôi bôi thuốc cho cô bé, rồi cho nó uống thuốc hạ sốt và nghỉ ngơi là được.”
“ Để tôi tự bôi”- thấy Lục Hạo định đụng vào người của Tiểu Bạch Thỏ, hắn liền vội vàng tranh phần.
Lục Hạo nhìn hắn, tỏ vẻ bất lực.
“ Đến bác sĩ mà cậu cũng ghen sao?”
Không nói nhiều, Lãnh Tư Hàn hỏi kĩ cách chắm sóc, rồi lập tức đuổi Lục Hạo, không cho anh ở đây càm ràm hắn nữa.
Bạch Vi nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng khi nhìn thấy chú cáu gắt vô lí như thế.
“ Chú đang ghen sao?”
câu hỏi cùng gương mặt ngơ ngác của Bạch Vi khiến hắn phải đỏ cả mặt.
“ Đúng đấy. Chú không muốn bất kì người đàn ông nào động vào người nhóc, được không?”
Cô nhóc nghe vậy thì cười cười. Chú thật là trẻ con quá đi.
Sau đó, Lãnh Tư Hàn lấy vỉ thuốc sốt trên bàn, cùng với cốc nước, đưa cho Bạch Vi.
“ Nhóc tự uống được chứ?”
“ Chú giúp cháu đi. Tay đau không muốn cử động.”
Nghe vậy, hắn liền nghĩ ra một ý tưởng. Lãnh Tư Hàn cho viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước. Sau đó hắn tiếng tới gần cô gái nhỏ ngốc nghếch kia, đặt lên môi cô một nụ hôn. Bạch Vi bị hôn thì bất ngờ, chưa kịp phản ứng, lập tức mở miệng ra. Hắn chớp lấy cơ hội, đẩy viên thuốc vào trong miệng cô. Phần nước còn sót lại vài giọt thì chảy thành giọt xuống cằm cô.
Giúp Tiểu Bạch Thỏ, uống thuốc cong, dường như Lãnh Tư Hàn vẫn chưa được thỏa mãn lắm. Dừng lại đợi cô uống hết viên thuốc, hắn tham lam mà mút lấy hai canh môi nhỏ, hồng của cô.
Bạch Vi bị loạt hành động này làm cho có chút ngột ngạt, cố gắng đấm vào vùng ngực săn chắc của hắn. Lãnh Tư Hàn thấy cô như vậy, được một lúc lâu sau hắn mới chịu lưu luyên buông cánh môi của cô ra.
Bạch Vi lúc này mặt đỏ như tía tai, cô hiểu hành động hồi nãy của chú, là hành động của hai người yêu nhau. Nhưng chú lại vừa hôn cô đấy.
Nhìn thấy mặt của Tiểu Bạch Thỏ đã ngại tới chín cả rồi, hắn phì cười, đặt lên trán cô nhóc một nụ hôn nữa, dịu dàng:
“ Tiểu Bạch Thỏ à, tôi nghiện nhóc quá rồi.”
Nghe được câu này của chú, Bạch Vi thật sự đã xấu hổ càng thêm xấu hổ. Aaa! chú thật xấu xa mà!
Trêu Tiểu Bạch Thỏ của mình xong, hắn liên ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
“ Xử lí công ty nhà họ Đỗ cho tôi. Khiến nó lập tức phá sản.”-giọng hắn lạnh băng, ánh mắt tăm tối.
Xong xuôi, hắn đi vào trong phòng, tiện tay uống sạch nốt cốc nước trên kệ tủ, định lên giường ngủ thì thấy Tiểu Bạch Thỏ của hắn, hình như có chút lạ.