Vợ Ơi...! Anh Đói

Chương 7: Chương 7: Mất Trí Nhớ Ư...?




Anh hạnh phúc, trên môi cũng vì vậy mà không ngừng nở hoa. Anh cảm ơn Bác sĩ rồi tiến về giường bệnh của cô.

- Tiểu Uyển, em mau dậy đi. Anh chờ ngày này lâu lắm rồi đó. Đừng ngủ nữa, em ngủ nhiều quá rồi. Ngủ nhiều quá không tốt đâu...!

Anh nói, ánh mắt nhu tình nhìn cô, niềm hạnh phúc dâng trào, nhẹ nhàng, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô... Không biết, đây là lần thứ mấy, anh hôn trộm cô rồi...

_______

Hạnh Phúc, đơn giản chỉ là được yêu...!

Một ngày đẹp trời, ánh nắng chứa chan yêu thương, phủ ấm nền cỏ non nơi khuôn viên bệnh viện... Tiếng chim ríu rít, tưng bừng, rộn ràng. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, đánh thức một cô bé... Đang ngủ say...

Nhẹ nhàng nơi khoé mắt, trắng, một màu trắng bao phủ quanh phòng. Mùi thuốc khử trùng sực lên mũi, cô bất giác động đậy...

- Bác sĩ, Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi...

Tiếng cô y tá vang lên, mọi người dồn dập chạy vào phòng bệnh...

5' sau...

- Cô cảm thấy trong người có chỗ nào bất ổn chứ?

-' Gật '

- Là chỗ nào?

Tay cô di chuyển nhẹ vào tim... Khoé mắt ngưng đọng một giọt nước.

- Tim? Vậy để ...

- Không... Tôi không sao. Mấy người có thể ra ngoài?

Cô nói, giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng... Làm rung động trái tim một chàng trai.

Mọi người thấy cô nói vậy thì cũng lần lượt ra khỏi phòng. Để lại không gian im ắng cho đôi trai gái...

- Uyển Nhi... Em nhớ anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.