Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 985: Chương 985: Ẩn ý




**********

Chương 989. Ẩn ý

Vân Yến hơi sững sờ khi bị kéo vào nhóm bạn thân. [Vân Yến: Đây là?] [Tề Bạch Mai: Ối, trong nhóm có một bạn dễ thương đến này!] [Lâm Kim Thư: Cẩm Sương, không phải ý cậu nói là Vân Yến không thích hợp với nhóm này sao?] [Bạch Cẩm Sương: Bây giờ cậu ấy có đàn ông rồi!] [Vân Yến:...] [Lâm Kim Thư: Đó là Sở Tuấn Thịnh, phải không? Là anh ấy!] [Tề Bạch Mai: Chậc chậc chậc...Tốc độ của anh ta nhanh thật đấy nhỉ, nhanh như vậy đã câu được Yến Yến của chúng ta về tay rồi!]

Vân Yến cuối cùng cũng biết tại sao trước đây Bạch

Cẩm Sương không kéo cô ấy vào đây rồi! [Vân Thâm: Đừng nói nhảm, tớ...tớ với anh ấy rất thuần khiết!] [Lâm Kim Thư: Vân Yến, cậu thật đáng yêu quá!] [Tề Bạch Mai: Ha ha ha, Vân Yến, cậu bây giờ nhìn đơn thuần quá đấy, không có ai nói cậu với Sở Tuấn Thịnh không trong sáng cả, sao nào? Cậu đây là đang lạy ông tôi ở bụi này đấy??] [Vân Yến: Tớ không có!]

Bạch Cẩm Sương có thể cảm nhận được sự bối rối và ngại ngùng của Vân Yến trên màn hình. [Bạch Cẩm Sương: Hai người đủ rồi, đừng có trêu chọc cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ xấu hổ đấy!] [Lâm Kim Thư: Tớ không có, đều là Bạch Mai làm đấy!] [Tề Bạch Mai: Khụ khụ khụ...Tớ cũng không, tớ không phải là...Tớ muốn dạy cậu ấy một ít kinh nghiệm hay sao!] [Bạch Cẩm Sương: Cậu nên giữ lấy kinh nghiệm của mình đi, đừng chỉ một lời không hợp liền nói chuyện mờ ám ở đây, Vân Yến bây giờ vẫn rất đơn thuần, hôm nay cậu ấy mới chính thức ở bên Sở Tuấn Thịnh!] [Lâm Kim Thư: Vậy thì cậu nhanh chóng kéo cậu ấy vào nhóm như vậy rồi, không thể nào không khiến chúng tớ nghĩ nhiều được!] [Tề Bạch Mai: Đúng đấy, đều có bạn trai cả rồi. Sớm muộn gì cũng phải trải qua một số chuyện, đúng không nào?] [Bạch Cẩm Sương: Không ai không cho các cậu nói cả, chỉ là phải biết hàm súc kín đáo một chút, Vân Yến dễ xấu hổ mà!] [Lâm Kim Thư: Tớ hiểu rồi! Vân Yến, cậu đã hôn Sở Tuấn Thịnh chưa?] [Tề Bạch Mai: Ha ha ha, sao tớ lại cảm thấy, Lâm Kim Thư còn thẳng thắn hơn cả tớ!] [Vân Yến: Không có, các cậu đừng hỏi nữa!] [Tề Bạch Mai: Tớ dám cá một nghìn đồng, Vân Yến chắc là xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống rồi đây!] [Bạch Cẩm Sương: Tớ cảm thấy rằng Vân Yến muốn rời nhóm!]

Thành thật mà nói, Vân Yến rất muốn rời khỏi nhóm, cô ấy thực sự rất xấu hổ!

Tuy nhiên, cô ấy cũng biết rằng cô ấy có mối quan hệ tốt với Lâm Kim Thư, Tề Bạch Mai và Bạch Cẩm Sương, trước đây không có được kéo vào nhóm, là vì sợ sẽ làm nhuốm màu đen tối suy nghĩ của cô ấy.

Dù chưa trải qua chuyện gì, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã gần ba mươi tuổi, và cô ấy cũng sẽ không ngây thơ như vậy. [Vân Yến: Tớ sẽ kiên trì và sẽ không rời nhóm!] [Tề Bạch Mai: Vân Yến, cậu thật giống một con thỏ trắng, nếu so với chúng tớ, cậu giống như là con thỏ bị rơi vào hang sói thì đúng hơn!] [Bạch Cẩm Sương....Đừng nói ra vẻ như cậu là một con sói đói, được không? Hoặc là, cậu cứ nói cậu là sói được rồi, đừng lôi theo cả tớ và Lâm Kim Thư làm gì!] [Tề Bạch Mai: Cái gì? Các cậu không phải à?] [Lâm Kim Thư: Bạch Mai, cậu có biết cách viết những từ hàm súc, nội liễm như thế nào không vậy?] [Tề Bạch Mai: Tớ biết chứ, nhưng tớ thuộc phải người hào phóng mà. Các cậu nói, Vân Yến vừa nói rằng cậu ấy không hôn Sở Tuấn Thịnh, cậu có tin không? Nào, bỏ phiếu bầu chọn, tớ là người đầu tiên không tin điều đó!] [Lâm Kim Thư: Tớ cũng không tin [Bạch Cẩm Sương: Khụ khụ khụ...Tớ cảm thấy theo tính cách của Sở Tuấn Thịnh, cũng không đến nỗi rén vậy đâu!] [Vân Yến: Các cậu đủ rồi đó!] [Tề Bạch Mai: Chậc chậc...xấu hổ quá nên tức giận đẩy hả?] [Lâm Kim Thư: Vân Yến, đừng ngại, cậu sớm muộn gì cũng phải trải qua những chuyện này, chúng tớ đã nói trước rồi, đến lúc đó cậu đừng căng thẳng như vậy!] [Vân Yến: Tớ chỉ vừa mới ở bên anh ấy thôi mà!]

Không hiểu sao, Bạch Cẩm Sương cảm thấy dòng tin nhắn này của Vân Yến có vẻ đáng thương và tủi thân vô cùng. [Bạch Cẩm Sương: Được rồi, được rồi, đừng trêu chọc Vân Yến, cậu ấy chưa từng có bạn trai bao giờ, cũng không phải là người linh tinh, đừng chọc tức cậu ấy như thế này! [Lâm Kim Thư: Ừ, tớ hiểu rồi!] [Tề Bạch Mai: Được rồi, tớ nghe lời Cẩm Sương, ngoan ngoãn, đúng rồi, Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh đã tỏ tình với cậu như thế nào, chuyện này...cậu có thể nói cho chúng tớ nghe cùng mà!]

Vân Yến quả thực không quá ngại ngùng trước câu hỏi này, liền trực tiếp gửi tin nhắn qua! [Lâm Kim Thư: Tuy không có gì mới, nhưng nghe khá chân thành đấy!] [Tề Bạch Mai: Cũng giống như trên, dù sao thì...được tặng nhiều quà như vậy, Vân Yến, để tớ nói cho cậu biết, một người đàn ông tiêu tiền cho cậu có thể không yêu bạn, nhưng một người đàn ông không nỡ tiêu tiền cho cậu thì chắc chắn là không yêu cậu, Sở Tuấn Thịnh càng tặng quà nhiều, thể hiện rõ là anh ta càng quan tâm đến cậu, đừng chê anh ta quá thô tục!] [Vân Yến: Tớ không có!] [Tề Bạch Mai: Ôi ôi ôi! Mới đó mà đã bảo vệ nhau rồi [Bạch Cẩm Sương: Bạch Mai, tớ thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cậu, cậu có biết không hả, hành vi hiện tại của cậu, thật sự giống y như một tên lưu manh đang trêu chọc con gái nhà lành đấy!] [Tề Bạch Mai: Tớ có như vậy không?] [Lâm Kim Thư: Cậu có!] [Vân Yến: Có cực kì luôn!] [Tề Bạch Mai....Được rồi, ai bảo các cậu người đông thế mạnh cơ chứ? Tớ thừa nhận vậy!] [Bạch Cẩm Sương: Vân Yến, hai người ở bên nhau thật không dễ dàng gì. Sở Tuấn Thịnh đối xử tốt với cậu, cậu cũng yên tâm ở bên anh ta đi, nếu như có mâu thuẫn gì, tự mình ngẫm kỹ càng, cũng có thể hỏi mọi người, bọn tớ giúp cậu góp ý!] [Vân Yến: Ừ, được rồi, bây giờ tớ có một vấn đề!] [Bạch Cẩm Sương: Cậu nói đi!] [Vân Yến: Cái đó...các cậu ở cùng bạn trai bao nhiêu lâu, mới...cái đó... [Tề Bạch Mai: Ha ha ha, ai vừa mới nói Vân Yến đơn thuần thế, tớ thấy cậu ấy có vẻ không đơn thuần cho lắm đầu, vừa mới ở bên nhau không bao lâu đã nghĩ đến vấn đề này rồi!] [Vân Yến: Tề Bạch Mai!] [Tề Bạch Mai: Ồ, đừng ngại mà, tớ trêu cậu mà thôi, thực ra thì ai cũng gặp phải vấn đề giống nhau. Suy cho cùng, không phải đàn ông nào cũng có khả năng tự chủ tốt như vậy. Đàn ông so với phụ nữ thì càng dễ nắm không chắc. Vì vậy, phụ nữ đương nhiên phải xem xét đến vấn đề này! [Vân Yến: Vậy thì các cậu mau nói cho tớ nghe đi, không phải nói...trao đổi qua lại hay sao!] [Bạch Cẩm Sương: Khụ khụ khụ...Năm tớ cùng Mặc Tu Nhân, thì cử thuận theo tự nhiên thôi! Không có kinh nghiệm gì để chia sẻ với cậu cả!] [Lâm Kim Thư: Tớ quên mất rồi!] [Tề Bạch Mai: Ký ức của tớ về chuyện này, dường như cũng không rõ ràng lắm!] [Vân Yến: Các cậu..

Nhìn thấy nỗi oan ức của Vân Yến, những cô gái đã có chồng ở đây, đều mau chóng vạch ra chiến lược cho cô ấy. [Lâm Kim Thư: Đừng vội vàng, không nói tình hình của bản thân, cũng không đại diện cho việc điều gì cũng không nói cho cậu, vẫn là cứ hưởng thụ thêm một khoảng thời gian, cái khoảng thời kì mà anh ta chưa có được cậu ấy! Như vậy anh ta sẽ càng để tâm hơn! [Tề Bạch Mai: Tớ cũng có cùng quan điểm với Lâm Kim Thư, và….nếu hai người phải...tiến đến chuyện đó, hãy tìm một ngày đặc biệt để ghi nhớ vấn đề này và khiến anh ta trân trọng cậu hơn nữa!] [Bạch Cẩm Sương: Chỉ cần anh ta đối xử tốt với cậu, tất cả đều sẽ tự nhiên mà đến!] Mặc dù ba người Bạch Cẩm Sương đều có ý kiến riêng, nhưng Vân Yến có lẽ cũng hiểu một chút.

Trên thực tế, như Tề Bạch Mai đã nói trước đây, đàn ông còn khó níu kéo hơn nữa. Tối nay cô ấy cảm thấy dường như Sở Tuấn Thịnh đã động tình rồi, vậy nên, mới xoắn xuýt nghĩ về vấn đề này!

Dù sao, cô ấy không thể cứ luôn không đáp lại Sở Tuấn Thịnh được chứ, hơn nữa...nói thật lòng, thủ đoạn của Sở Tuấn Thịnh thực sự không thể lường được, tối nay suýt chút nữa cô ấy đã ý loạn tình mê.

Sau đó, cô ấy suy nghĩ một chút, liền cảm thấy Sở

Tuấn Thịnh kỹ thuật điêu luyện, hắn là...trước đó đã có kinh nghiệm liên quan, thật sự không nghĩ ra được loại chuyện này, lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về nó! [Vân Yến: Thực ra...còn một điều nữa, tớ thực sự khá tò mò!] [Bạch Cẩm Sương: Có chuyện gì vậy? Các chị em ở đây sẽ cho cậu câu trả lời!] [Vân Yến:...Cẩm Sương, cậu nhỏ hơn tớ đẩy!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.