Bạch Cẩm Sương: “...” 11
Mặc Tu Nhân, anh giỏi thật đấy, anh học cái ống eo này từ ai vậy?
Mặc Tu Nhân bĩu môi: “Sao nào? Em còn chưa muốn rời đi, còn muốn làm thêm nữa sao?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, lập tức bối rối lui về phía sau, đỏ mặt nhìn Mặc Tu Nhân: “Nằm mơ đi!” Mặc Tu Nhân không thể nhịn được cười thành tiếng, và nhìn Bạch Cẩm Sương đi đến cửa của nhà hàng.
Khi Bạch Cẩm Sương đến cửa của nhà hàng, cô thấy rằng Vân Yến đã đến.
Thực ra, Bạch Cẩm Sương không có phản ứng gì nhiều với hành vi bá đạo này của Mặc Tu Nhân, dù sao thì khi nghĩ đến buổi xem mắt của Vân Yến, cô ấy nếu để ý quá thì cũng không dễ chịu gì lắm.
Vì vậy, chỉ cần che mặt lại, ngay cả khi người khác nhìn vào cô ấy, điều đó có nghĩa là xem như cô ấy ăn mặc độc đảo, đặc biệt là được.
Bạch Cẩm Sương thì nghĩ thoáng được, Vẫn Yến nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, không khỏi mở miệng hỏi: “Cô đây là?”
Bạch Cẩm Sương nhìn cậu ta, cong môi, cố ý nói: “Tổng giám đốc Mặc của các cậu sợ tớ ra ngoài dụ dỗ đàn ông!”
Vẫn Yến không khỏi than thở: “Cậu đây là lời chê trách mang tính khoe ân ái đó, cậu có biết không?” Bạch Cẩm Sương cười khúc khích: “Thì tớ đang khoe ân ái mà!”
Vân Yến: “…”
Chà, cô không nên mở lời mà!
Vân Yến và Bạch Cẩm Sương đi vào nhà hàng, Bạch Cẩm Sương trực tiếp tìm bàn cùng dãy với Vân Yến, ngồi như vậy, vừa hay là vị trí sau lưng của Vân Yến.
Trước khi đối tượng xem mắt của Vân Yến đến, Bạch Cẩm Sương và Vân Yến ngồi trên ghế sofa và nói chuyện. Bạch Cẩm Sương nói: “Tớ ngồi đây. Tớ có thể nghe thấy hai người nói chuyện. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào sau đó, cậu có thể nhắn cho tớ bất cứ lúc nào!”
Vân Yến gật đầu: “Tớ biết, thật ra... nói thật, tớ không sợ đối tượng xem mắt, cũng không sợ nhìn người chuẩn hay không, để cậu đi kiểm tra cùng tớ, tớ “
Bạch Cẩm Sương đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta từ rất lâu rồi: “Cậu chỉ là không muốn tới, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương với người đó, chỉ muốn có người đi cùng, đúng không?”
Vân Yến có chút ngượng ngùng: “Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?”
Bạch Cẩm Sương khẽ khịt mũi: “Ngày hôm đó cậu nói đã nhìn ra rồi!” với
Vẫn Yến càng cảm thấy xấu hổ khi nghe điều này!
Bạch Cẩm Sương lúc này đột nhiên nói: “Là người cầm hoa hồng đúng không?”
Vân Yến sửng sốt, đột ngột quay đầu lại, nói nhanh: “Đến rồi, nói sau đi!”
Vân Yến nói xong, xoay người ngồi thẳng lưng.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn người đàn ông vừa rồi, anh ta trông khá tốt, không xấu, cũng không ưa nhìn, nhưng với một bông hồng trên tay, trông anh ta có chút ngốc nghếch không thể giải thích được.
Bạch Cẩm Sương dựa vào sô pha, cầm ly nước trong tay, nghiêng tai, lắng nghe động tĩnh của Vân Yến khi uống nước.
Người đàn ông đã đi tới, anh ta do dự mà nhìn Vân Yến: “Cô là…cô là Vân Yến!”
Vân Yến gật đầu: “Vâng, là tôi, anh là Lý Ngọc Cương?” Lý Ngọc Cương lập tức gật đầu: “Đúng, là tôi. Xem ra tôi đến muộn. Tôi thực sự rất xấu hổ. Hôm nay bị tắc đường!”
Vân Yến cười: “Không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi!”
Lý Ngọc Cương ngồi xuống, đặt bông hồng trong tay vào ly thủy tinh trước mặt, cười nhìn Vân Yến: “Cô Vân, tôi đặc biệt mua bỏ hoa hồng này cho cô!”
Vân Yến cười miễn cưỡng: “Thật sao? Chỉ là...đó là cái ly uống nước!”
Lý Ngọc Cương lắc đầu: “Không sao, nó có đựng được bông hồng mà tôi tặng cho cô Vân, là vinh hạnh của nó!”
Vân Yến: “...”
Cô đột nhiên muốn rời đi, phải làm sao đây?
Bạch Cẩm Sương sớm không nhịn được cười, nhưng bởi vì ở bên cạnh cô ấy, cô không thể cười thành tiếng, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mặc dù Vân Yến muốn rời đi, nhưng cô ấy không thể làm được khi nghĩ rằng điều này là do dì của em họ của cha của chị họ của em họ của anh họ giới thiệu.
Cô ấy giật giật khóe miệng: “Vậy cảm ơn anh Lý!”
Lý Ngọc Cương cười nói: “Không cần cảm ơn, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Trước khi tôi đến, tôi đã xem một bức ảnh của cô Vân. Thành thật mà nói, diện mạo của cô Vân...tôi rất hài lòng, thật đấy, cô rất xinh đẹp!”
Vân Yến cười ngượng: “Cảm ơn!”
Lý Ngọc Cương cười lắc đầu: “Đừng cám ơn tôi, đây là tôi đang khẳng định vẻ đẹp của cô, cô nên vui vẻ mới đúng, vả lại...chúng ta sau này còn về chung một nhà, cứ cảm ơn qua lại như vậy, không ổn lắm đâu!”
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng, đối tượng xem mắt này, sự tự nhiên này đã lên đến đỉnh cao rồi! Cô ấy thành tâm...âm thầm đặt mua một bó hương cho Vân Yến, đồng thời đồng cảm cho cô ấy trong ba giây!
Vân Yến nhìn Lý Ngọc Cương nở nụ cười ngượng ngạo: “Anh Lý, tôi nghĩ anh có thể hiểu lầm tôi, tôi...
Lý Ngọc Cương lập tức lắc đầu cắt ngang lời Vân Yến: “Tôi không có hiểu lầm, tôi biết, cô chỉ là đang xấu hổ, trước tiên cô nghe tôi nói xong đi, tướng mạo cùng gia cảnh cơ bản đáp ứng yêu cầu về nửa kia của tôi, đương nhiên rồi cô được đến xem mắt như này, chứng tỏ tôi rất hài lòng rồi!”
Vân Yến không nói nên lời, ông anh à, người nào đã cho anh sự tự tin và dũng khí vậy, anh chắc sợ mình không có đối tượng xem mắt đúng không? Bạch Cẩm Sương dù chưa bao giờ đi xem mắt thì cũng biết là đến gặp mặt thì chưa chắc đã ưng ý!
Thật tiếc vì Lý Ngọc Cương hoàn toàn không biết suy nghĩ của Vân Yến, anh ta vẫn nói tiếp: “Trước hết, yêu cầu đầu tiên của tôi đối với cô là cô phải thật xinh đẹp, và sau này không thích hợp đi làm việc, xuất đầu lộ diện, nếu không, sẽ thu hút vô số lời bàn tán!”
Vân Yến há hốc mồm, hừ hừ mấy tiếng, không muốn nói chuyện nữa, làm sao lại có một người kỳ quái như vậy!
Cô ấy trực tiếp cúi đầu gửi tin nhắn cho Bạch Cẩm Sương. [Vân Yến: Tớ không chịu nổi nữa, tớ muốn rời đi!] [Bạch Cẩm Sương: Cậu có thấy rằng...đùa vui không?] [Vân Yến: Thật buồn cười, tớ chưa bao giờ thấy một người. tự phụ, kiêu ngạo và bất chấp như vậy! [Bạch Cẩm Sương: Ngồi một lát đi, giữ chút thể diện cho người mà được người thân của cậu mai mối!] [Vân Yến: Chán nản...]
Khi Bạch Cẩm Sương nhìn tin tức của Vân Yến, cô có thể nghĩ đến khuôn mặt của cô ấy lúc này, không khỏi nở một nụ cười.
Lý Ngọc Cương nói tiếp: “Điểm thứ hai tôi muốn nói là nếu để cô về nhà không phải chỉ vì ngoại hình của cô khiến người khác thèm muốn, mà quan trọng hơn là sau khi kết hôn, cô nhất định phải trở thành người của gia đình và phải biết tòng phu phụ tử. Nếu không, đứa trẻ sẽ không có một môi trường sống tốt trong tương lai, điều này sẽ dẫn đến
Bạch Cẩm Sương không kìm lại được, liền bật cười thành tiếng.
Không thể nào, khi nghe những lời của Lý Ngọc Cương, cô đã nghĩ đến câu, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã đoán ra tên của đứa con tương lai của chúng ta sẽ là gì!
Lý Ngọc Cương bị tiếng cười của Bạch Cẩm Sương làm gián đoạn, hơi nhíu mày nhìn Vân Yến: “Bạn của cô có phải ở bên cạnh không? Tôi nghĩ lúc mới vào, hai người... hình như đang nói chuyện!”
Vân Yến sợ anh ta lại nhìn Bạch Cẩm Sương rồi lại có những lời kinh tởm như vậy, vội vàng nói: “Không phải, chúng tôi chỉ là người xa lạ, nói chuyện phiếm thôi!”
Lý Cương gật đầu: “Vậy à, nhân tiện, tôi có một câu hỏi thứ ba muốn hỏi cô!”
Vân Yến hoàn toàn tê dại người trước mặt, cô ấy không cười nổi, ngơ ngác nhìn anh ta, nói “Câu hỏi gì vậy?” Lý Ngọc Cương thẳng thừng: “Cô còn trinh không?”
Vân Yến nhìn Lý Ngọc Cương chằm chằm, cô ấy đột nhiên muốn lấy cái cốc trên bàn ra đập thẳng vào mặt Lý Ngọc Cương, trò đùa gì vậy, anh ta có gì lại đòi người khác nhiều như vậy!