Khương Quý Nhi đã quen biết Cảnh Hạo Đông nhiêu năm, biết rằng từ trước đến nay anh ta luôn ăn nói khéo léo, có tình nghĩa, coi tình cảm có thể chơi thì chơi, không chơi được thì cách xa anh ta một chút. Nhưng cho dù là như vậy, Khương Quý Nhi vẫn không khỏi đem lòng yêu thích người đàn ông trăng hoa này.
Chính vì cô ta hiểu biết anh ta, yêu anh ta nên cô ta càng biết rõ hơn rằng khi Cảnh Hạo Đông càng không tức giận thì tức là chuyện này càng có tính nghiêm trọng. Cô ta sợ hãi co rụt hai vai lại: “Hạo Đông, em... em không cố ý làm cô ta khó xử. Cô ta... cô ta đụng phải em không xin lỗi mà còn mắng em, nếu anh không tin thì cứ hỏi Khả Như!”
Nghiêm Khả Như lập tức gật đầu: “Đúng vậy, cô ta đụng phải Quý Nhi, mắng bọn em có bệnh còn măng bọn em là chó. Thật sự là quá đáng. Nếu không, Quý Nhi cũng không thể cho người mời cô ta vào phòng bao được!”
Nghe được những lời này, Bạch Cẩm Sương tức giận không nghe thêm được nữa: “Các người nói hành động đó là mời à? Các người là gọi cho bảo vệ kéo cô ấy vào thì có!”
Nghiêm Khả Như nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, ngay lập tức cúi đầu xuống.
Nhìn thấy hành động đánh người của Bạch Cẩm Sương vừa rồi, cô ta vẫn còn rất sợ hãi. Cảnh Hạo Đông lảng nghe bọn họ nói một cách vô cảm, sau đó mở miệng nói: “Ai đã tát vào mặt Lâm Kim Thư?”
Nghiêm Khả Như vô thức nhìn về phía Khương Quý Nhi.
Khương Quý Nhi không nhịn được lui về phía sau hai bước: “Cô ta... Cô ta mắng em, em không kìm lòng được...”
Ngay khi chữ cuối cùng của cô ta thốt ra, Cảnh Hạo Đông bất thình lình tiến lên một bước, tát một cái “bốp', trực tiếp đánh cho Khương Quý Nhỉ choáng váng.
Khương Quý Nhi khó tin mở to mắt nhìn Cảnh Hạo Đông. Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông nguy hiểm nhìn cô ta: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Rất kinh ngạc à? Có gì mà kinh ngạc đến thế đâu chứ? Cảnh Hạo Đông tôi thực sự không đánh phụ nữ, nhưng mà khi người phụ nữ này không phải là người của tôi thì tôi cũng không nhịn được đâu. Đối với loại mặt hàng như cô, phong độ đàn ông chỉ có thể cho chó ăn mà thôi! Cô cho rằng nếu tôi không có mặt thì cô có thể cùng Nghiêm Khả Như vu oan cho cô ấy sao?”
Nước mắt Khương Quý Nhi bất chợt rơi xuống: “Cảnh Hạo Đông, sao anh có thể đối xử với em thế này? Sao anh dám đánh em chứ?”
Cảnh Hạo Đông chế nhạo: “Sao lại không dám đánh cô? Người khác không dám, nhưng Cảnh Hạo Đông tôi thì dám đấy!”
Khương Quý Nhi khó chịu sụt sịt, gương mặt đây nước mắt, nhưng lại không dám chạm vào ngón tay của Cảnh Hạo Đông.
Nghiêm Khả Như sợ đến mức co người sang một bên không nói được lời nào, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cảnh Hạo Đông tức giận, cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh ta đánh người, hơn nữa lại là một người phụ nữ.
Quả nhiên, một người đàn ông nguy hiểm như vậy thì không thể dây vào được. Cô ta đúng là bị ma quỷ ám ảnh, thế mà vẫn ảo tưởng về chàng trai phong lưu như thế. Lâm Kim Thư ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Chẳng qua, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy hành vi này của Cảnh Hạo Đông vẫn thấy rất sảng khoái trong lòng, tính ra anh ta vẫn có khả năng phân biệt đúng sai.
Nếu Cảnh Hạo Đông dám bảo cô thả hai người phụ nữ này đi thì hôm nay cô nhất định phải xử lý sạch sẽ hai người phụ nữ này cho Lâm Kim Thư.
Cảnh Hạo Đông đánh xong, vô cùng lịch thiệp mà nói: “Nhà thiết kế Bạch, cô có muốn trút giận không?”
Khóe miệng Bạch Cẩm Sương run rẩy, cô lắc đầu: “Không cần đâu, anh cứ giúp Lâm Kim Thư nhà chúng tôi trút giận là được rồi!”
Cảnh Hạo Đông gật đầu và nhìn về phía Lâm Kim Thư. Kết quả là, Lâm Kim Thư không thèm nhìn anh ta.
Có chút bực bội, Cảnh Hạo Đông quay sang nhìn về phía Nghiêm Khả Như: “Nghiêm Khả Như, tôi cho cô một cơ hội, nói cho tôi biết chính xác những gì đã xảy ra trước đó, không được sai một chữ. Tốt nhất là cô đừng nói dối, ở hành lang có camera đấy!”
Nghe đến đây, Nghiêm Khả Như run lên vì sợ hãi, giọng nói của cô ta hơi run: “Đúng... là do người phụ nữ này đã đụng vào Quý Nhi trước. Chuyện này chúng tôi không nói sai, chẳng qua là sau đó chúng tôi đã nhận ra cô ta, tiếp đó...”
Nghiêm Khả Như không dám đắc tội Cảnh Hạo Đông, lại càng sợ anh ta phát điên, nói năng rất cẩn thận. Khi Cảnh Hạo Đông nghe thấy Khương Quý Nhi nói cô ta là cô chủ của Tây Minh Vũ thì một nụ cười chế giễu hiện ra trên khóe miệng anh ta.
Thấy Nghiêm Khả Như nói xong, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý: “Trần Minh, anh giúp tôi chuẩn bị một bản hợp đồng. Tôi muốn mua lại Tây Minh Vũ. Bằng bất cứ cách nào, thời gian càng ngắn càng tốt!”
Không biết bên kia đã nói gì, Cảnh Hạo Đông nở nụ cười: “Không hợp tác? Nếu không hợp tác tốt thì có thể dùng đủ mọi cách khiến ông ta hợp tác là được rồi.Nhà họ Khương cũng không là gì trong mắt tôi cả” Vừa nói anh ta vừa nhìn Khương Quý Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Khương Quý Nhi sợ tới mức không dám nói gì, nước mất rơi lã chã như mưa.
Đáng tiếc là, trước kia Cảnh Hạo Đông đã từng là một người thương hương tiếc ngọc. Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ đau lòng cho Kim Thư của anh ta thôi.
Cảnh Hạo Đông cúp điện thoại, giương mắt nhìn Khương Quý Nhi: “Có nghe thấy không, sau này... Tây Minh Vũ sẽ không còn họ Khương nữa, nếu cô dám tùy tiện khóc lóc om sòm ở đây, vậy tôi chỉ có thể lại càng không khách khí thôi!”
Khương Quý Nhi vội vàng gật đầu: “Hạo Đông, em thật sự biết lần này mình đã sai rồi, anh đừng đối phó với người nhà của em!”
Cảnh Hạo Đông hừ lạnh một tiếng: “Lần này, tôi chỉ muốn Tây Minh Vũ. Cuối cùng, xin lôi Lâm Kim Thư đi, sau khi xin lỗi xong thì cút ra ngoài cho tôi!” Nghe những lời của Cảnh Hạo Đông, trên mặt Khương Quý Nhi hiện lên vẻ khó xử.
Cảnh Hạo Đông muốn cô ta xin lỗi người phụ nữ mà cô ta ghét, cô ta không muốn. Nhưng nếu cô ta trơ mất không xin lỗi thì sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này, còn có thể liên lụy đến gia đình cô ta nữa.
Khương Quý Nhi giãy giụa một hồi, sau đó lúng túng cúi đầu, khó khăn mở miệng xin lỗi: “Cô Lâm, tôi xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của tôi. Trước đó tôi không nên ÿ thế hiếp người, gây khó dễ cho cô”
Cảnh Hạo Đông nhướng mày không hài lòng: “Còn gì nữa?”
Trong đầu Khương Quý Nhi rối rắm, buồn bực lại không cam lòng, nhưng không dám biểu hiện ra.
Cô ta nói: “Còn gì nữa sao?”
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông chìm xuống: “Cô đã quên toàn bộ chuyện cô đánh cô ấy à?”
Con ngươi của Khương Quý Nhi hơi co lại: “Nhưng... nhưng mà, không phải anh đã đánh thay cô ta rồi sao?”
Cảnh Hạo Đông cười lạnh một tiếng: “Đó là tôi trả thù thay cô ấy, vì tôi yêu cô ấy nên trả thù cho tôi, không liên quan gì đến cô ấy!”
Nghe vậy, vẻ mặt Khương Quý Nhi tràn đầy nhục nhã, cô ta vươn tay sờ sờ gương mặt mình: “Em đã bị anh đánh thành như thế này, anh...”
Gương mặt tuấn tú của Cảnh Hạo Đông lập tức sa sâm: “Vậy thì sao, người như cô chính là thiếu đòn mà. Sao nào, hôm nay cô không muốn ra ngoài nữa phải không?”
Khương Quý Nhi lập tức cúi đầu không nói nữa. Lâm Kim Thư nhìn thấy mà phiền lòng, nói câu đầu tiên sau khi vào cửa: “Thả cô ta ra đi!”
Cảnh Hạo Đông sửng sốt, mạnh mẽ quay lại nhìn về phía Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư bắt gặp ánh mắt của anh ta, lạnh giọng nói: *Sao thế? Nghe không hiểu tiếng người hả?”
Cảnh Hạo Đông lập tức lắc đầu, trâm giọng nói: “Hai người các cô cút khỏi đây ngay lập tức!” Nghiêm Khả Như nghe vậy lập tức bước ra cửa, mở cửa chạy ra ngoài. Khương Quý Nhi theo sát phía sau.
Bấy giờ Cảnh Hạo Đông quay đầu lại, nhìn Lâm Kim Thư: “Kim Thự, những chuyện đã xảy ra hôm nay...”
Đang định nói lời xin lỗi thì bị Lâm Kim Thư cắt ngang: “Anh không cần phải xin lỗi tôi. Anh không sai. Tôi chỉ là đụng mặt bạn gái cũ của anh. Họ nhìn thấy tôi không vừa mắt nên bọn họ làm phiền tôi mà thôi, đâu có liên quan gì đến anh. Tôi còn phải cảm ơn anh đã ra mặt thay cho tôi đấy!” Tính tình Lâm Kim Thư từ trước đến nay luôn lạnh lùng, không thích nói quá nhiều. Cô ấy có thể nói những lời này, nhưng thật ra rất dễ nhận thấy là cô ấy đang rất khó chịu.
Sắc mặt Cảnh Hạo Đông thay đổi: “Kim Thư, em đừng nói như vậy. Bọn họ không là gì cả, họ không đủ tư cách để gây rắc rối cho em”
Lâm Kim Thư có chút nóng nảy: “Đừng gọi tôi là Kim Thư,Khả Như,Kim Thư, tôi không thể phân biệt rõ đâu. Ai biết mấy cô bạn gái cũ của anh còn có ai gọi là Hệ Hề hay không. Tôi cũng không muốn gặp thêm nhiều người trùng tên như vậy nữa.”
Cảnh Hạo Đông nhìn Bạch Cẩm Sương cầu cứu. Bạch Cẩm Sương nhún vai, tỏ vẻ muốn mà chẳng giúp được. Đây đều là nồi của Cảnh Hạo Đông, tự anh ta phải mang đi thôi!