Vân Yến vào hội trường cũng không thấy tình nguyện viên nào, tối hôm qua cô ấy tuy rằng có chút tức giận thái độ của Thịnh Thế Phồn Hoa, nhưng lúc này vẫn nhịn không được gửi tin nhắn cho anh ta.
Vân Quyển Vân Thư: “Tôi đã đến hội trường, tại sao tôi không thấy tình nguyện viên gì?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Tôi là tình nguyện viên xây dựng hội trường, về phần bưng trà đưa nước, người ta cũng không cần những người chúng tôi, an bài nhân viên khách sạn!”
Vân Quyển Vân Thư: “Còn người của anh thì sao?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: "Ôi...người ta trao đổi với ban tổ chức, không cho phép chúng tôi tiếp tục ở đây để làm chướng ngại vật, chờ đợi cho đến khi buổi giao lưu kết thúc, chúng tôi sẽ đến để thu dọn hội trường!”
Nhìn thấy tin nhắn này trong lòng Vân Yến có chút không thoải mái, nhổ nước bọt mắng Sở Tuấn Thịnh vài câu, thật sự là một nhà tư bản, không chỉ ép tình nguyện viên mà còn không coi trọng bọn họ, họ đến và đi khi được gọi, đáng ghét!
Vân Quyển Vân Thư: “Vậy...anh có muốn gặp tôi không?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Không gặp được rồi, hôm nay tôi phải làm việc, mặc có chút bẩn!”
Không biết vì sao, Vân Yến nhìn thấy tin nhắn này trong lòng có chút chua xót, chẳng qua, cô ấy cảm thấy dưới tình huống này, cô ấy cũng nên bảo vệ lòng tự trọng của Thịnh Thế Phồn Hoa, dù sao đối phương cũng là đàn ông, không muốn ở trước mặt mình lấy hình tượng xấu xuất hiện, cô ấy vẫn có thể lý giải.
Vân Quyển Vân Thư: “Vậy thì được rồi! Có cơ hội gặp lại nhau sau!”
Vân Yến gửi tin nhắn cho Sở Tuần Thịnh xong, ngồi ở vị trí có chút không yên lòng.
Thành thật mà nói, cô ấy thực sự vẫn có chút chờ mong có thể cùng Thịnh Thế Phồn Hoa gặp mặt, đối phương trên mạng là một người đàn ông rất có tính cách, giọng nói cũng rất dễ nghe, hơn nữa chơi trò chơi cũng rất tốt....
Chẳng qua là loại chờ mong này của cô ấy sau khi bị Thịnh Thế Phồn Hoa cự tuyệt, không giải thích được có chút mất mát.
Vương Tự Long bên cạnh cẩn thận chú ý tới sự thay đổi của cô ấy, có chút lo lắng: “Cô Vân, cô không sao chứ?”
Vân Yến khẽ lắc đầu: “Tôi không sao!”
Vương Tự Long thấy tâm tình cô ấy không tốt, lúc này mọi người đã ngồi vào ghế, buổi giao lưu còn chưa chính thức bắt đầu, anh ta liền nghiêng đầu nói chuyện với Vân Yến chuyển hướng sự chú ý của Vân Yến, hy vọng tâm tình cô ấy có thể tốt hơn một chút.
Cơ hội ngày hôm nay để anh ta cầu thật lâu, chị họ Thẩm Giai Nghi mới quyết định giúp anh ta.
Vốn hai người hôm nay của trang sức đá quý Hoàng Thụy tới đây là Vân Yến cùng Thẩm Giai Nghi, sau khi Vương Tự Long biết chuyện này liền để Thẩm Giai Nghị giả bệnh, mình thay Thẩm Giai Nghi tới đây, trong buổi giao lưu có người phát biểu, đến lúc đó anh ta giúp cô ta ghi âm.
Thẩm Giai Nghi nhìn em họ nhà mình đáng thương cầu xin mình như vậy, cuối cùng tông tiền một tháng cơm trưa liền đáp ứng, đem cơ hội này nhường cho anh ta.
Lúc Vân Yến tới đây, Thẩm Giai Nghi liền giải thích với cô ấy, cô ấy cùng Vương Tư Long ở dưới lầu khách sạn Ngũ Nhất gặp mặt.
Vương Tự Long nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không tiện không để ý tới người ta, mạnh mẽ lấy lại tinh thần phụ họa vài câu.
Giao lưu sẽ bắt đầu ngay lập tức, Sở Tuấn Thịnh sắp xếp cuối cùng, một bên nói chuyện phiếm với Vân Yến.
Anh ta an bài xong liền đi hội trường tìm Vân Yến, anh ta biết Vân Yến ngồi ở chỗ đó, chỗ ngồi của Vân Yến là anh ta tự mình sắp xếp!
Kết quả là sau khi anh ta đi vào, anh ta đã nhìn thấy Vân Yến và một cậu bé bên cạnh đang “nói chuyện rất hạnh phúc”.
Nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tuấn tú của Sở Tuấn Thịnh trong nháy mắt liền tối đen.
Anh ta nghiến răng, bước nhanh về phía Vân Yến đi tới.
Vị trí của Vân Yến là do anh ta sắp xếp, một bên kề sát mình, về phần bên kia là ai, anh ta liền không biết.
Anh ta vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Tổng Minh Nghĩa.
Sở Tuấn Thịnh: “Tống Minh Nghĩa, người ngồi bên cạnh Vân Yến là ai?”
Tổng Minh Nghĩa: “A, hẳn là nhà thiết của trang sức đá quý Hoàng Thụy đi, anh đợi một chút, tổng giám đốc Sở, tôi sẽ giúp anh kiểm tra sắp xếp chỗ ngồi!”.
Sở Tuấn Thịnh vừa đi tới bên cạnh chỗ ngồi, tin nhắn của Tổng Minh Nghĩa liền tới.
Tổng Minh Nghĩa: “Chỗ ngồi bên cạnh cô Vân là nhà thiết kế của trang sức đá quý Hoàng Thụy, Thẩm Giai Nghi!”
Sở Tuấn Thịnh: “Thẩm Giai Nghi là nam?”
Tổng Minh Nghĩa: “Là phụ nữ!”
Sở Tuấn Thịnh: “Vì sao ngồi bên cạnh Vân Yến lại là một người đàn ông!”
Tống Minh Nghĩa nhìn tin nhắn Sở Tuấn Thịnh gửi đến tựa hồ có thể liên tưởng đến bộ dáng mang theo lửa giận ở đáy mắt anh ta, anh ta nhịn không được nuốt nước bọt.
Tổng Minh Nghĩa: “Tổng giám đốc Sở, Thẩm Giai Nghi là nữ, cái này tôi có thể bảo đảm, nhưng người đàn ông bên cạnh cô Vân là ai, tôi cũng không biết!”
Sở Tuần Thịnh nhìn thoáng qua tin nhắn, không để ý tới Tống Minh Nghĩa nữa trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Yến.