Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 889: Chương 889: Bố của con




**********

Chương 893: Bố của con

Sau khi Tổng Đình Nguyên xuất hiện, ánh mắt của Đỗ Thanh Vy vẫn luôn nhìn chăm chăm ông, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.

Cho dù là Đỗ Yến Oanh trở về rồi, Đỗ Thanh Vy vẫn không thể buông bỏ Tổng Đình Nguyên. Trước khi ra khỏi trang sức đá quý Tư Huyền, bà vẫn không kiềm được mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tổng

Đình Nguyên, chỉ tiếc là, một ánh mắt Tổng Đình Nguyên cũng không cho bà.

Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm, nhìn một vòng xung quanh, mọi người trong phòng làm việc lập tức cúi đầu, bộ dạng giả vờ như vẫn đang nghiêm túc làm việc.

Bạch Cẩm Sương nhịn không được lắc đầu, nhìn về phía Tổng Đình Nguyên và Đỗ Yến Oanh: “Mẹ... ba người..... chúng ta, đi đến văn phòng của con trước đi!”

Đỗ Yến Oanh gật gật đầu, đôi mắt đỏ hoe đi về hướng văn phòng của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Tổng Đình Nguyên, do dự một chút, cuối cùng cũng không xưng hô: “Chúng ta cũng đi đi!”

Bạch Cẩm Sương vui vẻ hòa nhã với Tổng Đình Nguyên như vậy, Tổng Đình Nguyên cũng thỏa mãn rồi, ông ta mau chóng gật đầu, đuổi theo Đỗ Yến Oanh.

Bạch Cẩm Sương vẫy tay để Annie dẫn theo Tần Minh Huyền ra ngoài chơi

Tần Minh Huyền trừng to mắt Mẹ, con có thể ở lại với mẹ không?”

Vừa rồi cậu bé đứng ở cửa văn phòng của Bạch Cẩm Sương, tất cả mọi chuyện sau khi cửa phòng khách mở ra, cậu đều nhìn thấy hết.

Cậu biết bản thân còn nhỏ tuổi, làm không được cái gì, chỉ muốn ở bên mẹ, cậu nhìn thấy rồi, mẹ bị đánh rồi, cậu rất đau lòng...

Bạch Cẩm Sương xoa xoa đầu cậu: “Bông Vải ngoan, cùng dì Annie đi chơi đi, mẹ có chuyện cần thương lượng với bà ngoại, nghe lời, được không?”

Nghe Cẩm Bạch Sương nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhân của Tần Minh Huyền nhăn lại, chỉ là, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: “Được, con ở bên ngoài đợi mẹ!”

Bạch Cẩm Sương dỗ dành Tần Minh Huyền, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Bạch Cẩm Sương ngồi ở bên cạnh ghế làm việc, nhìn thấy Tổng Đình Nguyên và Đỗ Yến Oanh ngồi cách biệt ở trên ghế sô pha và ghế dựa, mở miệng nói: “Mẹ, con cảm thấy... Thừa dịp ngày hôm nay, hai người nói chuyện đi!”

Tuy rằng vừa rồi hành động của Tổng Đình Nguyên, quả thực đã làm cảm động Đỗ Yến Oanh, nhưng mà, nghe thấy lời của Bạch Cẩm Sương, mặt bà vẫn bình tĩnh: “Mẹ và ông ấy không có gì để nói cả!”

Nói xong, bà liếc nhìn Tổng Đình Nguyên một cái: “Đừng tưởng rằng hôm nay ông chủ động bước ra che trước mặt tôi, tôi sẽ tha thứ cho ông!”

Tổng Đình Nguyên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Yến Oanh, tôi không cầu xin bà tha thứ, chỉ cần bà vui vẻ tôi đã tốt rồi Đô Yến Oanh khẽ hừ một tiếng, quay đầu không tiếp lời của Tổng Đình Nguyên

Bạch Cẩm Sương cười cười: “Mẹ, sở dĩ con gọi hai người vào đây, chính là muốn hai người đối mặt nói rõ ràng... Bất luận mẹ có tha thứ cho bố con hay không, hôm nay con đều dự định tha thứ cho ông ấy

Nghe nói như thế, Đỏ Yến Oanh bóng nhiên quay đầu liếc Cấm Sương, Tổng Đình Nguyên sững sờ đứng dậy, giọng nói phát ra đều run rẩy Con... vừa gọi bố là gì?”

Bạch Cẩm Sương cười cười, nhìn Tổng Đình Nguyên trịnh trọng gọi một tiếng: “Bố Bây giờ con thừa nhận, bố chính là bố của con, ràng bố không chăm sóc con trưởng thành, nhưng mà... Từ sau khi bố biết được thân phận của con, mọi hành động của ba, đều xứng đáng là một người bố tiêu chuẩn, từ trước đến nay bố chưa từng từ bỏ chăm sóc con, sau khi biết được thân phận của con, cũng vẫn luôn âm thầm cố gắng chăm sóc con, bảo vệ con, chuyện vừa rồi, thật ra không có bố, con cũng có thể cho người đưa mẹ con đến văn phòng của con, đuổi bọn họ đi, nhưng mà... Lúc bố đứng ở trước mặt con và mẹ con, cuối cùng con cũng hiểu được rồi, thì ra được bố bảo vệ, chính là loại cảm giác như thế này, con thật sự rất vui vẻ, cũng rất cảm động!”

Tổng Đình Nguyên không khỏi kích động mà gật đầu, quay người lau mặt, không muốn Bạch Cẩm Sương nhìn thấy bộ dạng của mình.

Đỗ Yến Oanh nhìn thấy trong lòng không tiếp thụ được, trong lòng không thông suốt lại tức giận: “Cẩm Sương, con vì như vậy đã nhận ông ta rồi?”

Bạch Cam Sương vừa cười vừa nhìn Đỗ Yến Oanh: “Mẹ, đương nhiên không riêng gì vì vậy, còn có một nguyên nhân, phương thuốc mà bố cho con, thành phần dược liệu pha trộn của phương thuốc, đối với sự chữa trị bệnh hen suyến của Bông Vải, có tác dụng rất quan trọng, đoàn chứng không bao lâu nữa, thuốc chữa khỏi hoàn toàn bệnh hen suyễn, có thể nghiên cứu ra, Bồng Vải sau này cũng không cần sống cuộc sống cẩn thận dè chừng nữa, thằng bé có thể hoàn toàn giống như những bạn nhỏ khác, sống cuộc sống sôi nổi, khỏe mạnh!

Nghe nói như thế, Đô Yến Oanh kinh ngạc trực tiếp đứng thẳng lên: “Thật vậy sao?”

Bạch Cẩm Sương nghiêm túc gật đầu: “Là thật đó!”

Đỗ Yến Oanh kích động đến nói năng lộn xộn: “Quả tốt rồi... Thật sự... Thật sự quả tốt rồi... Bông Vải nhà chúng ta... cuối cùng có thể tốt hơn rồi!”

Bạch Cẩm Sương cười cười nhìn Đỗ Yến Oanh: “Cho nên, con thật sự biết ơn bố con

Đỗ Yến Oanh nghe nói như vậy, lúc này mới nhìn về phía Tổng Đình Nguyên: “Coi như ông làm được một chuyện tốt”

Tổng Đình Nguyên cười cười: “Đây đều là việc tôi nên làm!”

Đỗ Yến Oanh hừ nhẹ: “Ông biết là tốt rồi!”

Bạch Cẩm Sương thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ, rõ ràng dịu đi không ít, nhịn không được cong môi lên.

Lúc này, Tổng Đình Nguyên đột nhiên mở miệng hỏi Đỗ Yến Oanh: “Từ khi nào bà biết Đỗ Thanh Vy là con gái ruột của nhà họ Đỗ?”

Tim Đỗ Yến Oah đập mạnh một chút, sắc mặt lạnh xuống: Năm đó đã biết rồi!”

Cho nên, bà nhiều năm như vậy, vẫn luôn không liên lạc với nhà họ Đỗ sao? Trong lời nói của Tổng Đình Nguyễn tràn ngập sự đau xót.

Giọng điệu Đô Yến Oanh có chút cứng nhắc: Ông cảm thấy những chuyện này còn quan trọng không?”

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cảm xúc của Đỗ Yến Oanh lại đi lên, vội vàng mở miệng: “Bố, ngày mai con cùng Mặc Tu Nhân dự định cho người nhà hai bên cùng nhau ăn bữa cơm, bố muốn đi không? “Con muốn để ông ta đi?” “Bố có thể đi không?

Giọng nói tức giận của Đỗ Yến Oanh, cùng giọng nói kích động của Tổng Đình Nguyên, cùng lúc vang lên.

Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua

Đỗ Yến Oanh, nói: “Mẹ, con nghĩ, nếu như con nói với Mặc Tu Nhân, chuyện Bông Vải có thể hoàn toàn khỏi hẳn, công lao thuộc về bố con, Mặc Tu Nhân nhất định sẽ đích thân mời ông ấy đi!”

Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, rầu rĩ quay đầu không nói nữa, cũng không phản đối nữa.

Bạch Cẩm Sương cười cười nhìn về phía Tổng Đình Nguyên: “Bố, đương nhiên bố có thể đi, bố là bố con, hai mươi mấy năm trước, bố làm con thiếu mất đi tình thương của bố, con hy vọng, hai mươi năm sau, bố có thể bù đắp lại!”

Tổng Đình Nguyên kích động liên tục gật đầu: “Được được được, bố nhất định sẽ bù đắp!”

Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương tiến Đỗ Yến Oanh cùng Tổng Đình Nguyên ra ngoài, Đỗ Yến Oanh dẫn Tần Minh Huyền về nhà Tổng Đình Nguyễn muốn tiên bọn họ, nói là sợ cả nhà Đỗ Khang lại đến làm phiền Đô Yến Oanh.

Tuy rằng biểu cảm Đỗ Yến Oanh rầu rĩ, nhưng cũng không từ chối

Buổi chiều tan tầm, Bạch Cầm Sương nhận được điện thoại của Mặc Tu Nhân, ngay lập tức trở nên vui vẻ, cô đã không thể chờ được, muốn ở trước mặt cùng Mặc Tu Nhân chia sẻ tin tức bệnh tình của Tân Minh Huyền có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Kết quả, cô vừa mới đứng dậy, phía sau lưng liên đau đến có không nhịn được khẽ nên một tiếng

Đau, thật sự là vô cùng đau, tuy rằng có có thể cảm giác được, không có tổn thương đến xương cốt và nội tạng, nhưng mà, tàn thuốc cứng cáp kia đập vào một chút, suy cho cùng cũng không nhẹ, chỗ bị đập ở phía sau lưng, bây giờ cảm giác còn sưng phù nữa!

Bạch Cẩm Sương nhịn không được đưa tay muốn xoa một chút, kết quả, bản thân không đủ với đến.

Cô điều chỉnh cảm xúc một chút, cố gắng để cho bản thân thoạt nhìn như không sao, lúc này mới đi ra bên ngoài.

Lên xe, Mặc Tu Nhận nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, khởi động xe, cười nói: “Anh đã đặt trước khách sạn ngày mai rồi, thời gian em tự quyết định, ngày mai dì Đồ lúc nào có thời gian, anh sẽ để bố mẹ anh qua lúc ấy!”

Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Như vậy không tốt lắm, chú Tân bình thường khá vội vàng!” Mặc Tu Nhân nói: “Công việc chủ yếu ở công ty vẫn là anh làm, huống hồ, gần đây cũng không bộn bề công việc, em không cần lo lắng!” Bạch Cẩm Sương mím môi: “Vậy được thôi, đúng rồi, còn có một việc, ngày mai bố em cũng sẽ đi, em nói trước với anh một tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.