Gương mặt như mặt nạ kia của Lục Thành Ngôn, cười lên khiến người ta có chút sợ hãi: “Anh, anh sợ cái gì? Mục đích của chúng ta đã sắp tiến đến thành công rồi, chẳng phải anh đã nói rằng Mặc Tu Nhân đã đồng ý cho anh mở chuỗi siêu thị hay sao? Chuyện này cần một khoản tiền để đầu tư, mà phòng tài chính của tập đoàn nhà họ Tần đang nằm trong tay chúng ta mà, chỉ cần số tiền Mặc Tu Nhân chuyển tiền đầu tư chuỗi siêu thị chuyển vào, là chúng ta có thể động thủ! Không phải sao?”
Sắc mặt Sở Hạnh Từ nghiêm túc: “Coi chừng thất bại trong gang tấc.
Lục Thành Ngôn nói rất tự tin: “Sẽ không đâu, hơn nữa. hôm nay lúc em đến, em vô cùng cẩn thận, những cái đuôi kia bị em cắt sạch sẽ rồi, anh, em làm việc mà anh còn phải lo lắng hay sao? Nhà họ Tần hiện tại rất tin tưởng “Tân Vô Đoạn số một, đây là cơ hội tốt của chúng ta, chúng ta nhất định phải nắm bắt lấy! Tuyệt đối không thể để mất cơ hội, anh thấy thế nào?”
Sở Hạnh Từ không trả lời câu hỏi của Lục Thành Ngôn, mà hỏi ngược lại: “Em thật sự đã cắt hết những cái đuôi kia?”
Lục Thành Ngôn không cười: “Đương nhiên, chẳng lẽ anh cảm thấy chỉ có chút chuyện này mà em cũng không làm xong sao?”
Sở Hạnh Từ bất đắc dĩ thở dài: “Anh không có ý này! Anh chỉ lo lắng sẽ bị Mặc Tu Nhân phát hiện, anh ta sẽ không chịu bơm tiền cho chuỗi siêu thị nữa.
Lục Thành Ngôn mím môi: “Em rất cẩn thận, em đến đây là muốn thúc anh một chút, đừng nên do dự nữa, kẻo bỏ lỡ mất cơ hội tốt! Hơn nữa... chúng ta còn có tay sau mà, Mặc Tu Nhân không thể nào mặc kệ cô ta.”
Sở Hạnh Từ biết Lục Thành Ngôn nhẫn nhịn nhiều năm như thế, muốn nhanh chóng báo thù, hiện tại thắng lợi đã trong tầm mắt, khó tránh khỏi việc xốc nổi, mất bình tĩnh.
Anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh biết rồi, em về nhanh đi, cẩn thận Mặc Tu Nhân điều tra được đến anh, anh đợi tài chính bên Mặc Tu Nhân vừa đến thì chúng ta sẽ ra tay ngay.”
Lục Thành Ngôn nhẹ gật đầu, mở cửa xe rời đi.
Lâm Kim Thư và Vân Yến vừa mới đi đến bên cạnh xe, Vẫn Yến đã nhìn chằm chằm Sở Hạnh Từ đang dừng xe ở cách đó không xa, mà Lục Thành Ngôn đóng cửa xe, Vân Yến thu ánh mắt lại, phát hiện Lâm Kim Thư còn đang nhìn chằm chằm bên kia.
Cô có hơi giật mình: “Lâm Kim Thư, cậu nhìn gì thế?”
Lâm Kim Thư lắc đầu: “Không có gì, người vừa xuống khỏi chiếc xe kia là bác sĩ cũ của Cẩm Sương, từng trị liệu thôi miễn cho cô ấy”
Vân Yến há hốc miệng, giật nảy mình: “Hai người họ thế mà lại quen biết nhau!
Bọn họ? Lâm Kim Thư cảm thấy kì quái: “Ý của cậu là, cậu biết người trên xe kia?”
Vân Yến nói: “Cậu lần này không tham dự vũ hội trên du thuyền của Thẩm Đinh Nhiên cho nên cậu không biết, người trên xe vừa rồi là Sở Hạnh Từ, là con nuôi của nhà họ Thẩm”
Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy Vân Yến và Lâm Kim Thư đứng bên cửa xe nói chuyện, anh ta đứng ở đuôi xe, không đi đến.
Kết quả là ánh mắt của Vân Yến quét đến chỗ anh ta, trong lòng kìm nén, ngữ khí phiền muộn: “Sở Tuấn Thịnh, anh rốt cuộc lén lén lút lút đi theo tôi làm gì?”
Sở Tuấn Thịnh cười một tiếng: “Tôi không làm gì cả, tôi chỉ dừng xe ở kế bên xe hai người thôi mà, à đúng rồi, hai người vừa rồi đang nói chuyện gì thế?”
Sau khi Lâm Kim Thư biết chuyện của Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến, Cảnh Hạo Đông biết ngụy trang của Sở Tuấn Thịnh đã mất nên cũng không giúp anh ta che giấu nữa, nói hết những chuyện anh ta đã kể cho mình ra cho Lâm Kim Thư nghe, muốn bà xã mình vui vẻ.
Chỉ có điều Lâm Kim Thư cũng không vui vẻ gì mấy, lúc ấy chỉ hỏi anh ta một câu: “Tại sao người ta lại hỏi anh, trong lòng anh không tự biết à?”
Cảnh Hạo Đông sợ hãi, im lặng ngay lập tức, đương nhiên là bởi vì... anh ta có nhiều kinh nghiệm chứ sao!
Có điều, loại kinh nghiệm này mà nói ra trước mặt bà xã mình, thì chính là tự mình làm mình khó chịu, đơn giản là muốn ăn đòn! Cho nên anh ta thức thời, không dám nói nhiều nữa.
Nhưng thật ra, ấn tượng của Lâm Kim Thư về Sở Tuấn Thịnh cũng không tệ, dù sao Sở Tuấn Thịnh chỉ là lăn lộn nhiều một chút, cũng không đào hoa như Cảnh Hạo Đông
Người ta còn biết là vì theo đuổi bà xã mà hạ thấp mặt mũi để đi tìm người giúp đỡ, chuyện này khiến Lâm Kim Thư coi trọng anh ta mấy phần
Bởi vậy, Lâm Kim Thư trả lời câu hỏi của Sở Tuấn Thịnh: “Vừa rồi nhìn thấy bác sĩ cũ của Cẩm Sương đang nói chuyện với Sở Hạnh Từ, Vân Yến nói với tôi, Sở Hạnh Từ là con nuôi của nhà họ Thẩm
Sở Tuấn Thịnh hơi kinh ngạc: “Bác sĩ của Cẩm Sương?”
Lâm Kim Thư giải thích: “Thì là lúc trước, Cẩm Sương còn chưa nhớ lại được, khoảng thời gian đó có một chuyên gia khoa thần kinh về nước, tên là Lục Thành Ngôn, lúc đó là tôi đưa Cẩm Sương đi trị liệu.”
Sở Tuấn Thịnh nhẹ nhàng gật đầu: “Hóa ra là như thế, hai người... bây giờ muốn đi đâu? Có muốn tôi đưa đi không...
Vân Yến không ngờ Lâm Kim Thư lại khách sáo với Sở Tuấn Thịnh như thế, cô thở phì phò, tức tối liếc nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Chúng tôi có xe, không cần anh đưa đi.”
Sở Tuấn Thịnh bật người: “Vậy phiền cô Lâm chăm sóc cho Vân Yến một chút, cô ấy... hơi nóng nảy, mong cô bỏ quá cho
Vân Yến mở to hai mắt nhìn, trong lòng tức giận đến muốn mắng người, mẹ kiếp, anh nói lại lần nữa xem, ai cần người khác phải chăm sóc?
Hơn nữa giọng điệu của anh như thế này là thế nào, quan hệ của hai chúng ta như thế nào hả!
Lâm Kim Thư nhìn Vân Yến như con mèo đang tức điên, dựng hết cả lông lên, nhịn không được mà bật cười: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, chúng tôi đi trước nhé, tổng giám đốc Sở
Sở Tuấn Thịnh nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn hai người lên xe,
Vận Yến tức đến muốn cắn người, trước đó cô ấy đã được Bạch Cẩm Sương nhắc nhở, cô ấy đầu có làm gì sai, thế nên bây giờ đối mặt với Sở Tuấn Thịnh, thì cô ấy cóc thèm sợ nữa.
Lúc Lâm Kim Thư kéo cô ấy lên xe, đến giờ cô ấy vẫn còn đang mang dáng vẻ tức giận.
Lâm Kim Thư nhịn không được mà bật cười, ý cười hiếm thấy trên gương mặt lạnh lùng: “Cậu đừng tức giận, tớ thấy Sở Tuấn Thịnh rất quan tâm đến cậu
Vân Yến hừ nhẹ một tiếng, xẹp miệng: “Ai muốn sự quan tâm của đồ lừa đảo chứ, dù sao tớ với anh ta... ở hai đầu chiến tuyến, có tớ không có anh ta, mà có anh ta thì không có tớ.
Lâm Kim Thư cười lắc đầu, trước kia cô ấy cũng đã nghe Bạch Cẩm Sương nói qua, lúc Vân Yến ở trên du thuyền đã rất đau lòng. . ngôn tình tổng tài
Bây giờ là khá hơn rồi, có sức mà tức giận rồi.
Lâm Kim Thư và Vân Yến đi rồi, Sở Tuấn Thịnh cũng leo lên xe của mình, rầu rĩ nhắn tin vào trong nhóm của mình với Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân.
Sở Tuấn Thịnh: “Hầy... cầu giúp đỡ, ngụy trang mất rồi, bị xem như đồ lừa đảo, làm sao bây giờ?”
Cảnh Hạo Đông: “Theo đuổi gắt gao, dính thật chặt
Sở Tuấn Thịnh: “Tôi tin cái đầu anh đấy!”
Mặc Tu Nhân: “Gần đây tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian mà quan tâm chuyện tình yêu bé nhỏ của anh đâu!”
Sở Tuấn Thịnh: “Chuyện tình yêu của tôi bé nhỏ, thế còn anh và em gái Bạch thì sao?”
Mặc Tu Nhân: Thứ nhất, anh đừng có gọi cô ấy là em gái, ai là em gái của anh, thứ hai, hai chúng tôi là tình yêu to lớn, khác với anh, cuối cùng, nếu anh không có việc gì nghiêm túc thì cũng đừng có nhắn tin lung tung, nếu không, tôi là chủ nhóm, tôi sẽ giải tán cái nhóm này để cảnh cáo anh. Sở Tuấn Thịnh: “Úi chà, nhìn xem anh kìa, lợi hại lắm co!”
Mặc Tu Nhân: “Nếu tôi không lợi hại thì làm sao trang sức đá quý Hoàng Thụy có thể luôn áp đảo được trang sức đá quý Thanh Sương được?”
Sở Tuấn Thịnh: “Tôi nói cho anh biết, tôi giận đấy, cậu hai Mặc à!”
Mặc Tu Nhân không để ý đến anh ta, Sở Tuấn Thịnh tiếp tục nhắn tin làm phiền. Sở Tuấn Thịnh: “Mà nói này, hôm nay tôi gặp được bác sĩ cũ chăm sóc em gái Bạch, nghe nói là anh ta chữa hết chứng mất trí nhớ của em gái Bạch đúng không?”
Mặc Tu Nhiên vốn định cất điện thoại đi, không để ý đến Sở Tuấn Thịnh nữa, kết quả là nhìn thấy tin nhắn này, anh ngây người.
Anh cũng không biết nên phủ định Sở Tuấn Thịnh trước, nói cho anh ta biết, Bạch Cẩm Sương khôi phục trí nhớ chủ yếu là do hoàn cảnh tương tự ở Ủy ban kích thích cô, hay là nên hỏi anh ta gặp Lục Thành Ngôn ở đâu trước.
Ánh mắt anh bình tĩnh, nhanh chóng đánh chữ Mặc Tu Nhân: “Gặp ở đâu?”
Sở Tuấn Thịnh lúc này vẫn chưa phát hiện được tầm quan trọng của việc này.
Sở Tuấn Thịnh: “Ở bãi đỗ xe đối diện trung tâm thương mại, anh ta thể là lại còn quen biết với Sở Hạnh Từ, hai người không biết ở trên xe nói gì, anh ta vừa xuống xe đã vội vàng rời đi, tôi chỉ nhìn thấy từ xa, nếu không phải Lâm Kim Thư nói rằng đó là bác sĩ của em gái Bạch, tôi cũng không biết luôn đấy!”
Mục Tu Nhân: “Anh nói là, Lục Thành Ngôn đi gặp Sở Hạnh Từ?”
Sở Tuấn Thịnh: “Nếu như bác sĩ kia tên là Lục Thành
Ngôn, thì đúng là như thế.”