Bạch Cẩm Sương thở dài, cũng không biết là nên nói gì mới ổn nữa, cô vươn tay ôm lấy Thẩm Đinh Nhiên, muốn cho cô ấy một chút sức mạnh và dũng khí.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương ôm Thẩm Đinh Nhiên, cảm nhận được cô ấy đang dựa lên vai cô rồi khẽ run rẩy lên, thì cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra.
Không biết là tại sao mà nghe thấy giọng nói này, trong lòng Bạch Cẩm Sương đột nhiên lại nổi lên một linh cảm không tốt.
Tiếp theo đó, linh cảm của cô đã linh nghiệm rồi.
Giọng nói của bác sĩ tàn nhẫn và cay nghiệt: “Cô Thẩm, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, bố của cô cảm xúc bị kích động nên đột phát xuất huyết não, không cấp cứu được nữa!”
Bạch Cẩm Sương cảm nhận được Thẩm Đinh Nhiên suýt chút nữa là không đứng vững rồi, đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào bác sĩ: “Thật sư là... không cứu được sao?”
Rõ ràng là bác sĩ đã nói rồi, không cấp cứu lại được, nhưng nếu như có cách, bác sĩ sẽ không nói những lời như vậy rồi.
Tuy nhiên, Thẩm Đinh Nhiên lại như một kẻ ngốc vậy, cứ ngẩn người nhìn bác sĩ, như thể không tin những lời mà ông ấy vừa nói.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy thương xót vô cùng: “Thẩm Đinh Nhiên... cô đừng làm khó bản thân nữa!”
Thẩm Đinh Nhiên run rầy nằm lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương, ra sức đến mức Bạch Cẩm Sương cảm thấy đau luôn rồi, nhưng Bạch Cẩm Sương không lên tiếng nhắc nhở cô ấy.
Mãi cho đến khi Thẩm Đinh Nhiên mở miệng hỏi với giọng điệu không lưu loát: “Mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi... chắc là bà ấy...
Những lời còn lại, Thẩm Đinh Nhiên buồn bã đến mức không nói ra được nữa, cô ấy tự an ủi bản thân mình, bố... đã không còn nữa rồi, cô ấy vẫn còn mẹ, bất kể bọn họ đã làm sai điều gì đi chăng nữa thì từ nhỏ hai người họ đã rất thương yêu cô ấy, bọn họ là bố mẹ ruột của cô ấy, cô ấy đã không còn dám có mong ước xa xỉ gì nữa, chỉ cầu mong bọn họ có thể nỗ lực sống sót... cho dù chỉ là một người ở lại bên cạnh cô ấy thôi đã là đủ rồi, nếu không cô ấy thật sự không biết sau này làm thế nào để sống tiếp được nữa.
Tuy nhiên, thực tế lai tàn khốc hơn cô ấy tưởng.
Cố ấy vừa hỏi xong, cánh cửa phòng cấp cứu ở bên cạnh đã mở ra.
Bác sĩ mang theo vẻ mặt thương cảm, rất rõ ràng là ông ta đã nghe nói về chuyện gia đình của Thẩm Đinh Nhiên rồi, bố mẹ đều đang thực hiện phẫu thuật trong hai phòng phẫu thuật liền kề, điều này đối với một cô gái chưa từng trải qua chuyện gì to lớn mà nói, thật sự là quá tàn nhẫn.
Chẳng qua chỉ là cho dù trong lòng không nhẫn tâm, thì bọn họ vẫn không thể che giấu sự thật được.
Thẩm Đinh Nhiên ngơ ngác nhìn bác sĩ phẫu thuật chính của mẹ mình, thậm chí đã không còn dũng khí để cất tiếng hỏi nữa rồi.
Bác sĩ nhìn Thẩm Đinh Nhiên một cái thông cảm, giọng nói có hơi bất lực: “Cô Thẩm, xin lỗi... chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!”
Thẩm Đinh Nhiên trực tiếp buông Bạch Cẩm Sương ra, trượt thẳng xuống rồi ngồi ngay trên mặt đất, thậm chí Bạch Cẩm Sương có kéo cũng không kéo dậy nổi nữa.
Thẩm Đinh Nhiên đờ đẫn nhìn hành lang, rồi nhìn bác sĩ ở bên cạnh, giọng nói trống rỗng và tuyệt vọng: “Tôi không còn bố và mẹ nữa rồi..”
Mắt Bạch Cẩm Sương đã ướt rồi, cô xót xa vô cùng “Thẩm Đinh Nhiên!”
Thẩm Đinh Nhiên giống như một kẻ ngốc vậy, cứ lặp đi lặp lại mãi: “Tôi không còn bố và mẹ nữa rồi!”
Bạch Cẩm Sương không kìm được nước mắt rơi xuống, cô nhanh chóng lau đi, cúi người xuống định đỡ Thẩm Đinh Nhiên: “Thẩm Đinh Nhiên, cô đừng như thế này mà... cô phải...
Còn phải xử lý việc ma chay của bố mẹ cô nữa, mặc dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng nó là sự thật! Chỉ là Bạch Cẩm Sương đến cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm nói ra mà thôi.
Chỉ trong vòng một ngày, cả bố và mẹ đều qua đời, bất kể là ai cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương biết rằng cho dù cô ấy có chấp nhận hay không thì đây chính là sự thật!
Bạch Cẩm Sương chưa bao giờ cảm thấy thương xót một người đến như vậy, cô có thể nhìn ra rằng Thẩm Đinh Nhiên đã không thể kiên trì được nữa rồi.
Thẩm Đinh Nhiên ngơ ngác nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, đôi mắt mở to, trong đôi mắt to tròn đó ngập tràn những giọt nước mắt lóng lánh: “Cẩm Sương, ban nãy chắc chắn là tôi đã nghe nhầm rồi, có đúng không?”
Bạch Cẩm Sương đau lòng nhìn cô ấy, không biết nên an ủi cô ấy như thế nào. Rõ ràng là sự việc đã đi đến bước đường này rồi, cô cũng không thể nói dối được. Thẩm Đinh Nhiên đột nhiên nhằm mắt lại, trực tiếp bật khóc ra tiếng.
Bạch Cẩm Sương khó xử liếc nhìn bác sĩ một cái: “Bác sĩ, ông... ông có thể giúp đỡ bạn tôi dậy được không?”
Bác sĩ nhìn Bạch Cẩm Sương và gật đầu
Cả hai đỡ Thẩm Đinh Nhiên dậy và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Thẩm Đinh Nhiên trực tiếp cúi người, vùi đầu vào đầu gối, hai tay bấu chặt vào tóc, bắt đầu khóc hu hu hu, cả người cô ấy run lên bần bật, nhưng không ai biết nên an ủi cô ấy như thế nào nữa.
Các bác sĩ đều đã đi ra hết rồi, còn thi thể của bố mẹ Thẩm Đinh Nhiên đã được đưa đến nhà xác.
Bạch Cẩm Sương không dám để người khác quấy rầy Thẩm Đinh Nhiên, cô có thể nhìn ra rằng Thẩm Định Nhiên đã không thể kiên trì được nữa, cô ấy đã suy sụp rồi. Mặc Tu Nhân theo dõi ở nơi cách đó không xa, nhưng không hề đi lại đó.
Điện thoại di động của Bạch Cẩm Sương vang lên.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng lấy nó ra và cài đặt nó ở chế độ yên lặng.
Mặc Tu Nhân đã gửi tin nhắn đến. (Mặc Tu Nhân: Cẩm Sương, anh biết rằng bố mẹ của Thẩm Đinh Nhiên đã mất rồi, em hãy khuyên nhủ cô ấy nén đau thương!) (Bạch Cẩm Sương: Mặc Tu Nhân, em muốn giúp cô ấy, cô ấy đã không thể giữ vững được nữa rồi, cô ấy thậm chí... đã không còn dũng khí để đi nhìn thi thể của bố mẹ mình, cô ấy vừa trở về Thành phố Trà Giang không bao lâu, thậm chí ngoại trừ cái người anh trai trên danh nghĩa là Sở Hạnh Từ không có bạn bè nào khác cả. Em nghĩ bây giờ cô ấy không thể chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Sở Hạnh Từ, điều đó đối với cô ấy mà nói là một sự sỉ nhục, là một điều còn kích động hơn nữa, em muốn cố gắng hết sức để giúp cô ấy, anh cảm thấy có ổn không? 1
Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy tin nhắn này, hai mắt chợt lóe lên, tính ra thì anh thuộc loại người bình tĩnh và lý trí.
Ngoại trừ Bạch Cẩm Sương, rất ít người có thể khiến anh mềm lòng hay thương xót, anh có thể thấy rõ ràng rằng sau khi Sở Hạnh Từ trả thù xong nhất định sẽ hối hận, bởi vì anh ta thích Thẩm Đinh Nhiên. . Truyện Tiên Hiệp
Đáng tiếc rằng Sở Hạnh Từ tự làm tê liệt chính mình, đây là chuyện mà một người ngoài cuộc không thể làm gì được.
Về phần Thẩm Đinh Nhiên, cô ấy vô tội, nhưng ai bảo cô ấy lại thích Sở Hạnh Từ, ai bảo bố mẹ cô ấy là người đã hại chết bố mẹ của Sở Hạnh Từ cơ chứ?
Những ân oán này đã xảy ra rồi, bất kể là ai cũng không có cách nào cả!
Huống hồ chi, trên thế giới này có quá nhiều người vô tội, Mặc Tu Nhân không thể tội nghiệp hết được!
Tuy nhiên, anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thương xót Thẩm Đinh Nhiên như vậy, trong lòng Mặc Tu Nhân cảm thấy có hơi bất lực, anh không keo kiệt bất cứ sự giúp đỡ nào đối với Thẩm Đinh Nhiên, nhưng anh không thích Bạch Cẩm Sương không thoải mái vì chuyện của Thẩm Đinh Nhiên. (Mặc Tu Nhân: Em muốn giúp cô ấy như thế nào anh đều không có ý kiến, nhưng anh chỉ có một yêu cầu thôi, đừng quá khó chịu vì chuyện của người khác, anh biết em tốt bụng, nhưng... chuyện đã xảy ra rồi, bất kể có khó chịu đến mức nào hay suy sụp ra sao, những gì Thẩm Đinh Nhiên nên chịu đựng thì cô ấy vẫn phải chịu đựng mà thôi! [Bạch Cẩm Sương: Mặc Tu Nhân, tại sao anh lại có thể bình tĩnh và lý trí đến như vậy? (Mặc Tu Nhân: Cẩm Sương, em định cãi nhau với anh à? Anh nói rồi, em có thể giúp cô ấy, anh sẽ không nói gì cả, chỉ là anh... không muốn để em cảm thấy khó chịu vì người khác mà thôi, em biết đấy, trên đời này ngoại trừ em và con ra, anh không còn cách nào để có quá nhiều tình cảm rẻ mạt dành cho người khác nữa. [Bạch Cẩm Sương: Em không muốn cãi nhau với anh, em chỉ nghĩ đến những việc mà Sở Hạnh Từ đã làm, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Bạch Cẩm Sương, trong lòng em rất là không thoải mái, em cũng biết rằng anh đối với người khác rất lý trí, em không có bất kỳ ý định trách móc gì anh, em chỉ cảm thấy thương xót cho Thẩm Đinh Nhiên và muốn giúp Thẩm Đinh Nhiên mà thôi! Dù sao thì con người đâu phải là thực vật, ai có thể nhẫn tâm cơ chứ? 1 (Mặc Tu Nhân: Mọi chuyện trên đời này, đều có luật nhân quả, tự có số mệnh, theo kết quả hiện tại thì bản thân Sở Hạnh Từ cũng không khá hơn là bao, trạng thái lúc trước của anh ta tại đám cưới em cũng đã nhìn thấy rồi đó, quả thực là anh ta đã trả được thù, nhưng anh ta đã âm ỉ hối hận rồi! I (Bạch Cẩm Sương: Hối hận có ích gì chứ, trên đời này không có bán thuốc hối hận đâu!) [Mặc Tu Nhân: Chúng ta đừng nói về những chuyện này nữa, những chuyện này... chẳng liên quan gì đến chúng ta! Em cứ giúp Thẩm Đinh Nhiên đi, đừng nhọc lòng về những thứ khác nữa! ] [Bạch Cẩm Sương: Em biết rồi!)