Tổng Đình Nguyên dù sao cũng vì Đỗ Yến Oanh nên mới bị thương, vì vậy, Đỗ Yến Oanh lúc đó đã mềm lòng, liền đồng ý cùng anh ta qua đó, chăm sóc cánh tay của anh ta cho đến khi nào hồi phục.
Về việc này, khi bọn họ rời đi, đã nói cho Bạch Cẩm Sương biết, nhưng Bạch Cẩm Sương lại không ngờ rằng, Đỗ Yến Oanh bỗng nhiên không khỏe.
Khi Bạch Cẩm Sương đang gọi điện thoại thì Mặc Tu Nhân đang gửi tin nhắn hỏi Mặc Ngôn, người hôm nay đi theo bảo vệ Cẩm Sương có phát hiện ra điều gì bất thường không, Mặc Ngôn rất nhanh đã trả lời lại. (Mặc Ngôn: Ông chủ, hôm nay nhà tôi có chút việc nên không đến được, tuy nhiên, tôi vừa hỏi người đi theo cô
Bạch, bọn họ nói không có điều gì bất thường!] Mặc Tu Nhân tin vào khả năng làm việc của Mặc Ngôn, liền không hỏi thêm gì nữa.
Kết quả là sau khi trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút khó coi.
Mặc Tu Nhân có chút lo lắng cất tiếng hỏi: “Sao vậy?” Bạch Cẩm Sương đáp: “Sức khỏe mẹ em không tốt, bây giờ em phải qua đó thăm bà!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Sức khỏe không tốt thì đi khám bác sĩ xem, em đâu có phải là bác sĩ đầu!”
Kết quả sau khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu nói đó, mặt liền biến sắc: “Nếu như mẹ anh không khỏe, muốn gặp anh, có phải anh cũng bảo bà ấy đi gặp bác sĩ không?”
Mặc Tu Nhân đỡ trán: “Em biết đấy, anh không có ý đó, anh chỉ cảm thấy rằng, sức khỏe mẹ em không tốt, vẫn nên là đi khám, để bác sĩ kê thuốc, nếu như em đi qua đó, hãy cố gắng khuyên bà ấy, ý của anh là như vậy!”
Mặc Tu Nhân cố gắng kiên nhẫn giải thích, anh cảm thấy rằng hôm nay tâm trạng của Bạch Cẩm Sương có chút hơi cáu kỉnh, tuy nhiên bản thân cô ấy lại không hề phát hiện ra.
Nghe thấy lời giải thích của Mặc Tu Nhân, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương với tốt hơn một xíu.
Cô cau mày nói: “Em...vừa rồi nói chuyện có hơi xúc động, anh đừng để ý!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, lắc đầu: “Anh không để ý, chỉ là em không sao chứ?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu nói: “Em không sao, bây giờ em phải đến biệt thự của nhà họ Tống, anh làm việc đi!” Mặc Tu Nhân có chút không yên tâm về Bạch Cẩm Sương: “Hay là để anh đưa em đi!”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi, lắc đầu nói: “Không cần đầu, chút nữa anh còn phải đi gặp Phó Cảnh Xuyên mà, không cần phải vì em mà cho người ta leo cây đầu, còn em, hôm nay em tự lái xe đến, không cần anh đưa em đu, vậy nhé, anh làm việc đi
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương quay người đi, không nhẫn tâm liền đứng dậy “Em... có thật là không sao chứ?”
Không biết vì sao, khi anh nhìn Bạch Cẩm Sương, luôn có một cảm giác lo lắng.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái, cô cảm thấy rằng có lẽ vừa rồi mình nói chuyện có hơi xúc động một chút, mới khiến cho Mặc Tu Nhân nghĩ nhiều rồi.
Cô ấy nói: “Em thật sự không sao mà, anh mau chóng làm việc đi! Em đi đây!”
Mặc Tu Nhân bất lực nói: “Vậy em đi đường cẩn thận nhé!” Bạch Cẩm Sương hơi cố chấp, trong lòng anh biết rõ điều này!
Bạch Cẩm Sương rời đi, Mặc Tu Nhân vuốt vuốt lông mày sau đó dặn dò Triệu Văn Vương: “Phó Cảnh Xuyên đến thì thông báo cho tôi, không cần phải chờ đến 4 rưỡi nữa đâu!”
Anh muốn bàn chuyện với Phó Cảnh Xuyên nhanh một chút, sau đó, đến biệt thự của nhà họ Tống, nói cho cùng, anh vẫn lo lắng cho Bạch Cẩm Sương.
Triệu Văn Vương nhanh chóng đáp lại.
Khi Bạch Cẩm Sương xuống dưới, xe đã được đỗ ở bãi đỗ xe của tập đoàn Tần Thị.
Cô nhanh chóng lên xe, khởi động xe rời khỏi bãi đỗ.
Cùng lúc đó, xe của Phó Cảnh Xuyên từ cổng chạy tới, Bạch Cẩm Sương mở nửa cửa xe, Phó Cảnh Xuyên vừa hay là nhìn thấy cô, khi hai chiếc xe chạy ngang qua nhau, Phó Cảnh Xuyên muốn chào Bạch Cẩm Sương một tiếng.
Kết quả là Bạch Cảnh Sương với vẻ mặt không cảm xúc chạy qua, hoàn toàn không để ý đến anh ta. . Truyện Lịch Sử
Phó Cảnh Xuyên nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương chắc cũng không phải là không thèm để ý đến anh ta, mà là không chú ý đến thôi!
Hôm nay anh ta đến tập đoàn Tần Thị là bởi vì Mặc Tu Nhân nói rồi, muốn cho anh ta một cơ hội hợp tác, anh ta cũng biết, cơ hội này ân tình mà Mặc Tu Nhân muốn trả nợ cho Bạch Cẩm Sương.
Mặc dù trong lòng anh ta có chút khó chịu, tuy nhiên, anh ta cũng không phải loại người đạo đức giả, tình cảm và sự nghiệp luôn phải nắm bắt như nhau. Vì vậy, anh ta đã thẳng thắn đồng ý Anh ta không ngờ rằng lại gặp Bạch Cẩm Sương ở nơi này.
Phó Cảnh Xuyên vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên phát hiện ở bên đường có một chiếc xe sau khi nhìn thấy xe của Bạch Cẩm Sương liền âm thầm theo dõi phía sau, kính của chiếc xe đó cũng hạ thấp xuống, Phó Cảnh Xuyên dường như nhìn thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của người trong xe.
Phó Cảnh Xuyên giật mình, một giây sau, anh ta dường như không nghĩ nhiều, liền quay đầu xe rời khỏi bãi đỗ xe, đuổi theo chiếc xe của Bạch Cẩm Sương.
Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thấy chiếc xe màu đen kia đang đi theo Bạch Cẩm Sương với một khoảng cách gần, cũng không biết rằng Bạch Cẩm Sương không hề chú ý đến.
Ba chiếc che cứ bám đuôi nhau trên đường, bởi vì là trong thành phố, lượng xe hơi đông đúc, Phó Cảnh Xuyên muốn đuổi theo Bạch Cảnh Sương thì cũng tốn khá nhiều công sức.
Vì vậy mà đuổi theo mấy con đường, anh ta cũng không đuổi kịp Bạch Cẩm Sương để bảo cô ta dừng xe lại. Càng đau đầu hơn đó là anh ta muốn liên lạc với Bạch Cẩm Sương nhưng lại không có phương thức liên lạc với cô, anh ta chỉ có thể dựa vào linh cảm mà đuổi theo. Bạch Cẩm Sương lúc này chắc là đang lo cho Đỗ Yến Oanh!
Cô rời khỏi tập đoàn Tần Thị chưa được bao lâu, liền gọi điện thoại cho Đỗ Yến Oanh.
Trong điện thoại, giọng nói của Đỗ Yến Oanh nghe có vẻ không có chút sức lực nào: “Cẩm Sương, sao con lại gọi điện thoại cho mẹ vậy?”
Bạch Cẩm Sương không trực tiếp hỏi về tình hình sức khỏe của mẹ, cô hỏi: “Gần đây mẹ ở biệt thự của nhà họ
Tổng vẫn tốt chứ?”
Đỗ Yến Oanh gật đầu nói: “Mẹ vẫn khỏe, phong cảnh ở đây rất đẹp!” Bạch Cẩm Sương có chút bất lực: “Mẹ mau nói cho con biết có phải mẹ bệnh rồi không?”
Đỗ Yến Oanh im lặng một lúc rồi nói: “Con
Bạch Cẩm Sương trong lòng đã chắc chắn rồi nói: “Sao con biết, đúng không? Mẹ cũng đừng quan tâm tại sao con biết. Mẹ nói đi, mẹ bệnh sao không nói cho con, hay là bây giờ mẹ cảm thấy rằng con không thân với mẹ như bố con, chuyện này cũng không cần phải nói cho con biết, đúng không?”
Đỗ Yến Oanh nhanh chóng lắc đầu: “Cẩm Sương, mẹ không có ý đó!”
Bạch Cẩm Sương trong lòng vô cùng tức giận, nếu như trước đó không phải cô nhận được cuộc gọi, thì cũng không biết Đỗ Yến Oanh đã bệnh rồi!
Xem ra, Đỗ Yến Oanh không muốn để Tổng Đình Nguyên nói về mình, vậy thì cuộc điện thoại đó, là do Tổng Đình Nguyên cho người gọi
Trong lòng Bạch Cẩm Sương vô cùng tức giận, liền trực tiếp hỏi: “Sức khỏe của mẹ rốt cuộc là bị sao vậy, mẹ nói thật cho con biết, một lúc nữa là con đến biệt thự rồi, con sẽ đưa mẹ đi kiểm tra!”
Đỗ Yến Oanh sợ nhất là đến bệnh viện, mấy năm nay, mỗi lần bà ấy và Bạch Cẩm Sương đưa Tần Minh Huyền đi bệnh viện, bà đều vô cùng sợ hãi, nếu như sức khỏe có vấn đề, bà ấy lại cho rằng bản thân đều có thể chống cự được, và không muốn đi bệnh viện kiểm tra.
Bà vội vàng nói: “Mẹ không sao, chỉ là thiếu máu thôi, hai hôm nay chỉ hơi chóng mặt một chút, con không cần phải tốn tiền đưa mẹ đi khám đâu, bác sĩ ở nhà của bố con ở đây đã khám cho mẹ rồi!”
Bạch Cẩm Sương nghe bà nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù mẹ nói như nào, con vẫn qua thăm mẹ, không thì con không yên tâm!”
Đỗ Yến Oanh có chút bất lực: “Vậy con đến đi, đi đường cẩn thận!”
Bạch Cẩm Sương lúc này đã ra khỏi thành phố, cô cúp điện thoại, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an, cảm giác lúc trước bị người khác theo dõi lại càng rõ ràng hơn nữa rồi.
Lông mày cô hướng về phía gương chiếu hậu, nhìn ra sau, vừa nhìn đã thấy một chiếc ô tô màu đen, cứ bám theo xe của cô không dừng.