Mặc Tu Nhân gật đầu, nhéo mũi cô một cái: “Có, cho nên anh mới bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, chẳng qua sau khi anh biết mang thai, nên chờ sau ba tháng để em ổn định, sau đó mới cử hành hôn lễ, mà Lâm Tử Hy tuy là thư ký của anh, nhưng trước khi tới tập đoàn Tần thị, cô ấy từng mở một công ty tổ chức hôn lễ, chẳng qua là đắc tội với người khác nên không có cahcs nào để phát triển, nên mới đổi nghề thành thư ký. Anh muốn nhờ cô ấy là bởi vì những kế hoạch cô ấy đưa ra không tệ, nhưng anh không ngờ chuyện này lại làm em hiểu lầm như vậy! Hơn nữa...gần đây không phải anh không muốn ở cùng em, là do anh thật sự quá bận, anh tính sau khi kết hôn sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật, cho nên rất nhiều việc anh phải giải quyết trước, gần đây anh luôn tăng ca là vì chuẩn bị cho tuần trăng mật này!”
Bạch Cẩm Sương có chút ngại ngùng: “Em...em không biết, gần đây em hay suy nghĩ lung tung, hơn nữa...hôm nay nhìn thấy chuyện của Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên, em không kiềm chế được...
Mặc Tu Nhân cắt ngang lời cô: “Em không nói thì anh cũng hiểu, nói cho cùng, cảm xúc của phụ nữ mang thai là như thế này, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, là anh không làm tốt, không trách em được. Nhưng sau này em không thể so sánh anh với Sở Hạnh Từ được, dù sao thì Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên luôn xích mích, không thể giống hai chúng ta được, em hiểu không?”
Bạch Cẩm Sương ngoan ngoãn gật đầu: “Em hiểu, hôm nay...cũng là do em không tốt, không đủ tin tưởng anh, mới có thể nghĩ lung tung như vậy!”
Mặc Tu Nhân cười: “Anh nói là anh không trách em! Phụ nữ có thai rất hay sợ chồng ngoại tình!” Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng biết nhiều thật đấy!”
Mặc Tu Nhân cười thành tiếng: “Đây là chuyện thường tình! Chẳng qua...anh thật sự không ngờ, chuyện vui cuối cùng lại trở thành chuyện không vui, với lại anh cũng đảm bảo với em, anh sẽ không phản bội em, nếu thực sự có một ngày như vậy, em có thể tùy ý xử lý anh!”
Bạch Cẩm Sương không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi: “Đúng rồi, nếu anh chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, Sở
Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông tới đây làm gì?”
Mặc Tu Nhân cười cười: “Em nghĩ tới làm gì?” Bạch Cẩm Sương trợn mắt: “Không thể nào là tới đây cho vui được!”
Mặc Tu Nhân lại cười: “Em đang còn tức giận, nói gì cũng thấy nóng nảy!”
Bạch Cẩm Sương liếc anh một cái: “Em không có!”
Mặc Tu Nhân cười thành tiếng: “Giọng điệu như vậy mà nói là không có! Chẳng qua, Cảnh Hạo Đông đúng là tới cho vui, còn Sở Tuấn Thịnh tới để nhờ vả Lâm Tử Hy!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Nhờ vả?”
Mặc Tu Nhân gật đầu, hỗn lên trái Bạch Cẩm Sương. “Đúng vậy, nhờ vả, anh ta biết Lâm Tử Hy có kinh nghiệm trong việc hôn lễ, nên muốn Lâm Tử Hy hỗ trợ cho anh ta lên kế hoạch tỏ tình. Lúc trước không phải anh ta chọc Vân Yến tức giận sao, anh nghe nói mấy ngày nay Vân Yến không thèm để ý tới anh ta, anh ta muốn tỏ tình với Vân Yến, hy vọng Vân Yến có thể đồng ý với anh!”
Bạch Cẩm Sương tức giận nói: “Đã làm cho người ta tức giận rồi, còn mong người ta đồng ý với anh ta, hơn nữa, Sở Tuấn Thịnh đừng nên tỏ tình nơi đông người, như vậy còn có thể giữ lại một chút thể diện. Nếu Vân Yến không đồng ý, chính là không cho anh ta thể diện, nếu đồng ý với anh ta, trong lòng Vân Yến lại không thoải mái, chỉ cảm thấy tức giận, cứ coi như bây giờ đồng ý làm bạn gái anh ta, sau này chắc chắn còn phát sinh rất nhiều chuyện!”
Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương và Vân Yến có quan hệ rất tốt, cũng tương đối hiểu nhau, nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, anh cũng lên tiếng: “Chút nữa anh sẽ nói lại ý kiến của em với Sở Tuấn Thịnh!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Hôm nay anh vẫn phải tăng ca sao?”
Mặc Tu Nhân cười khẽ: “Hôm nay không tăng ca, không phải Bông Vải đang ở bên nhà mẹ em sao? Anh sẽ cùng em đưa con trai về nhà, sau đó...cũng coi như là tăng ca, cũng là làm việc ở nhà, lúc trước là anh không tốt, không suy nghĩ đến chuyện này. Với lại...chuyện hôn lễ, anh không muốn em mệt, vốn là cho em bất ngờ, bây giờ em đã biết rồi, em có thể tham gia, nhưng mà...em chỉ đứng xem thôi, em muốn cái gì, em nói bọn họ làm theo ý em là được!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, nói thật, thái độ của Mặc Tu Nhân, làm cô đang từ địa ngục bay lên thiên đường chỉ trong một nốt nhạc.
Cô không biết những người khác có như vậy không, dễ dàng bị an ủi, khi cô ở trước mặt Mặc Tu Nhân, luôn luôn như thế này, chỉ cần Mặc Tu Nhân có thái độ tốt, những chuyện không vui có thể hoàn toàn biến mất.
Bạch Cẩm Sương ôm lấy eo Mặc Tu Nhân, chậm rãi nói: “Sau này...có chuyện gì, đều phải nói hết cho em, không phải em không tin anh, em chỉ là suy nghĩ hơi nhiều, hơn nữa...cũng không biết tại sao em không thể điều khiển được cảm xúc của mình..”
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương hạ giọng, anh vô cùng đau lòng: “Anh nghe em, sau này dù có chuyện gì anh đều nói rõ ràng với em! Nhưng mà...gần đây em ăn uống không tốt sao, sao lại gầy như thế này?”
Bạch Cẩm Sương úp mặt vào ngực Mặc Tu Nhân: “Dạo này em ăn không ngon, không muốn ăn, lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn, lúc trước ở phòng bao, em không chịu nổi mùi cá hấp, chút nữa là ói ra, sau đó mới chạy tới nhà vệ sinh, sau đó...
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, uất ức nhìn Mặc Tu Nhân: “Lúc trên đường tới nhà vệ sinh, em nhìn thấy anh ngồi với thư ký!”
Nghe được lời này, Mặc Tu Nhân bất lực thở dài: “Hôm nay là anh làm không tốt, sau này anh sẽ sửa!”
Bạch Cẩm Sương ôm anh, cười ra tiếng: “Không phải sửa, chỉ là hiểu lầm thôi, anh đã giải thích với em rồi! Với lại...anh cũng có lòng tốt, muốn cho em bất ngờ, em đều có thể hiểu được!”
Mặc Tu Nhân cười, lồng ngực rung lên: “Sao đột nhiên em lại hiểu chuyện như vậy?”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh: “Có lúc nào mà em không hiểu chuyện chứ?”
Mặc Tu Nhân buồn cười, nắm chặt tay cô xin tha tội: “Vừa rồi là anh nói sai, lúc nào em cũng hiểu chuyện!”
Bạch Cẩm Sương ngước mặt lên, chạm vào môi anh, hai người đột nhiên bật cười.
Trong một phòng khác, Lâm Tuấn Kỳ chờ đến mức chán nản.
Cửa phòng bao đột nhiên mở ra, Lâm Kim Thư đi đầu, ngay sau đó là Cảnh Hạo Đông!
Lâm Tuấn Kỳ bất ngờ, lập tức đứng lên: “Tổng giám đốc Cảnh!”
Tại công ty khoa học kỹ thuật game Cảnh Niên, Cảnh Hạo Đông thường xuyên qua lại, Mặc Tu Nhân sẽ chỉ thương lượng với Cảnh Hạo Đông khi có kế hoạch lớn, cho nên, Lâm Tuấn Kỳ đối với ông chủ Cảnh Hạo Đông cũng coi như đã gặp vài lần. Cảnh Hạo Đông không nhận ra Lâm Tuấn Kỳ, nhíu mày, nhìn về phía Lâm Kim Thư: “Bạn của em sao?”
Lâm Kim Thư lắc đầu: “Chút nữa giới thiệu sau! Tới đây ngồi đi đã!” Cô nói với cả Lâm Tử Hy và Sở Tuấn Thịnh ở phía sau.
Sở Tuấn Thịnh và Lâm Tử Hy cũng đi đến.
Lâm Tử Hy vốn dĩ đang cúi đầu, đột nhiên nghe được một giọng nói bất ngờ: “Chị!”
Lâm Tuấn Kỳ vừa nói xong, tất cả mọi người nhìn về phía anh ta và Lâm Tử Hy.
Lâm Kim Thư giật mình: “Chị?”
Lâm Tuấn Kỳ giải thích: “Đúng rồi, đây là chị của tôi, mọi người có quen nhau sao?