Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 103: Chương 103: Cô có lịch hẹn trước không




Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Anh Sở, buổi trưa tôi có một cuộc hẹn!" "Vậy còn buổi tối thì sao?" "Buổi tối tôi cũng không có thời gian!" "Vậy tôi có thể hẹn cô vào ngày mai Ngày mốt cũng có thế!" Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn không ngại, mặt của anh ta dày như da trâu.

Bạch Cấm Sương cảm thấy không vui: "Anh Sở, anh không hiểu sao? Tôi đang từ chối anh đót" Sở Tuấn Thịnh cười khẽ: "Em gái Bạch, cô không cảm nhận được sao? Tôi có ý với cô! Cô thật sự là một cô gái rất thú vị!" Cảnh Bạch Cẩm Sương dọn bóng vào ngày hôm đó, đến bây giờ anh ta nhớ lại thì vẫn còn có cảm giác khác lạ.

Giọng nói của Bạch Cẩm Sương trở nên lạnh lùng: "Có rất nhiều người có thể chơi đùa cùng anh, còn tôi thì rất bận rộn, anh Sở có thể đi tìm người khác!" Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh rất bất lực: "Nhưng mà bây giờ tôi đang đứng ở dưới lầu của công ty cô, nếu như cô không ngại thì tôi có thể chờ cô mỗi ngày!" Bạch Cẩm Sương coi như là đã hiểu, nếu như cô không ăn bữa cơm này thì Sở Tuấn Thịnh sẽ quấy rầy cô mỗi ngày.

Sắc mặt của cô thay đổi: "Anh đang đứng ở dưới lầu của công ty tôi sao?” Bạch Cấm Sương vừa mới dứt lời thì đã đi ra khỏi công ty.

Bạch Cấm Sương cầm điện thoại di động và xoay người, cô liếc mắt một cái thì thấy Mặc Tu Nhân đứng ngay bên cạnh mình. Cô hơi nhíu mày, nghĩ đến lời cảnh cáo của Mặc Tu Nhân vào lúc đó, anh nói cô phải giữ khoảng cách với Sở Tuấn Thịnh.

Cô mở miệng nói: "Xin lỗi, anh Sở, tôi thực sự không thời gian để dùng cơm với anh!" Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh mang theo một tia lạnh lẽo: "Cho nên, bạn của cô để ý việc có thêm tôi hay sao?" Sở Tuấn Thịnh liếc mắt thì đã thấy được Bạch Cẩm Sương, anh ta cười và vây tay với Bạch Cẩm Sương.

Kết quả, anh ta chỉ mới đưa tay lên vài lần thì đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đứng cách Bạch Cấm Sương không xa.

Nụ cười trên mặt anh ta tắt dần: "Em gái Bạch, buổi trưa hôm nay tôi rất muốn ăn cơm với cô đó? Cô có lịch hẹn trước không? Cứ coi như đây là cuộc hẹn giữa cô và bạn bè, vậy thì cô cũng không ngại nếu như tôi đi theo chứt" Bạch Cẩm Sương phát hiện Sở Tuấn Thịnh hơi bất thường, cô vừa định nói chuyện thì chợt nghe Lâm Thanh Tuấn hô lên một tiếng: "Tổng giám đốc Mặc!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Anh Sở, chuyện này không liên quan đến bạn của tôi!" Sở Tuấn Thịnh không chiều theo ý của cô: "Vậy là do cô không muốn à?" Bạch Cấm Sương có chút khó xử, cô cũng không muốn chọc giận Sở Tuấn Thịnh.

Loại người "khẩu phật tâm xà" như Sở Tuấn Thịnh, lại còn là một người gay gắt, ai biết ngày hôm nay nếu như cô quá cứng rắn thì Sở Tuấn Thịnh sẽ gây ra chuyện gì. Bạch Cẩm Sương thở dài: "Anh Sở, xin anh đừng làm khó tôi! Có được không?" Đây cũng coi như là thái độ nhẹ nhàng.

Giọng điệu của Sở Tuấn Thịnh không rõ vui buồn: "Tôi không hề gây khó dễ cho cô, buổi trưa hôm nay tôi chỉ muốn cùng dùng cơm với cô mà thôi, tôi muốn thử xem ai dám nói cái gì!" Sở Tuấn Thịnh nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, anh ta nhanh chóng bước đến chỗ của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương vô cùng nhức đầu, cô vừa định nói rõ tình huống với Lâm Thanh Tuấn và Lâm Kim Thư thì đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang hỏi Lâm Thanh Tuấn một cách lạnh lùng: "Giám đốc Lâm đang muốn đi ăn cơm à?” Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, ba người chúng tôi đang định đi ăn trưa!" Giọng điệu của Mặc Tu Nhân rất lạnh nhạt: "Mọi người không ngại nếu như tôi cũng đi cùng chứ!"

Lâm Thanh Tùng ngấn ra: "Chuyện này... "Thế nào? Giám đốc Lâm cảm thấy phiền à?”

Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm anh ta. Lâm Thanh Tuấn nhanh chóng lắc đầu: "Đương nhiên không phiên! Nhiều người thì càng vui!" Bạch Cẩm Sương bất lực nhắm mắt lại, đúng vậy, nhiều người thì càng vui, đánh nhau lại càng vui hơn! Hiện tại cô nhìn thấy Mặc Tu Nhân nhưng lại không còn lo lắng nữa, Bạch Cao Minh dùng bức thư của mẹ cô để uy hiếp, ông ta muốn cho Bạch Linh Lan đến làm việc tại trang sức đá quý Hoàng Thụy.

Bây giờ cô chỉ muốn Mặc Tu Nhân và Sở Tuấn Thịnh đấu đá với nhau. Đáng tiếc, cô vẫn chưa nghĩ ra cách thì Sở Tuấn Thịnh đã đi tới.

Anh ta cười hì hì và nhìn Bạch Cẩm Sương, anh ta hoàn toàn không thấy Mặc Tu Nhân đang đứng ở phía Sau: "Em gái Bạch, đi thôi, cô và bạn bè định ăn cái gì, hôm nay tôi sẽ mời khách!" Từ trước đến này, Bạch Cẩm Sương vẫn không hoàn toàn thích ứng với Sở Tuấn Thịnh: "Anh Sở, không cần như thế, chúng tôi có thể tự trả tiền được!" "Vậy thì tôi đây ăn chực một bữa cơm chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ!" Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn không lùi bước.

Cuối cùng, nhóm người bao gồm Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư, Lâm Thanh Tuấn, Mặc Tu Nhân và Sở Tuấn Thịnh trở thành một tổ hợp quái dị mà xuất hiện ở nhà hàng.

Lúc ăn cơm, mọi người lướt điện thoại di động. Điện thoại di động của Mặc Tu Nhân vang lên, anh đứng dậy để nghe điện thoại.

Giọng nói của Triệu Văn Vương căng thắng: "Tổng giám đốc Mặc, tôi biết tại sao Miêu Linh không nói ra sự thật rồi, bố của cô ấy mắc bệnh nặng, cho nên cô ấy cần tiền để chữa bệnh cho bố, trong tài khoản của cô ấy vừa được chuyển khoản ba tỷ, người chuyển khoản cho cô ấy chính là người đứng sau bức màn!" "Cậu có thể điều tra ra người chuyển khoản cho cô ấy là ai không?” Mặc Tu Nhân lạnh giọng.

"Töi vẫn đang điều tra, tiền này được chuyển từ ngân hàng Thụy Sĩ cho Miêu Linh, đối phương giấu rất kỹ nên có thể khẳng định người đó cũng không đơn giản!" "Cho dù người đó không đơn giản thì cậu cũng phải đào người đó ra cho tôi!" Giọng nói của Mặc Tu Nhân lạnh lẽo như một tảng băng. Anh cúp điện thoại, vừa mới xoay người thì đã nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh cười như không cười và đứng dựa lưng vào tường, anh ta đứng nhìn anh từ phía xa xa.

Mặc Tu Nhân chán ghét nhíu mày, anh không thèm nhìn anh ta mà trực tiếp lướt qua. Kết quả, Sở Tuấn Thịnh đột nhiên nằm lấy cánh tay của anh ta: "Mặc Tu Nhân, cho dù Bạch Cẩm Sương là nhân viên của công ty anh, anh cũng nên giữ một khoảng cách với cô ấy!" Mặc Tu Nhân dừng lại và nhìn về phía Sở Tuấn thịnh: "Buông tay ral” Sở Tuấn Thịnh ghét bỏ buông tay ra, anh ta vỗ tay một cái: "Dù sao tôi cũng không muốn chạm vào anh!" Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: "Sở Tuấn Thịnh, người nên tránh xa cô ấy chính là anh!" Mặc Tu Nhân nói xong thì cũng đi.

Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân đã rời đi một lúc thì Sở Tuấn Thịnh cũng rời đi, cô lo lắng hai người sẽ đánh nhau, vì vậy cô đứng dậy và dự định đi xem thử. Kết quả, Mặc Tu Nhân đã đẩy cửa tiến vào.

Sau một lúc lâu thì Sở Tuấn Thịnh cũng đi vào, lúc này Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm. Cơm nước đã được đưa lên, Bạch Cẩm Sương ăn trong sự lo lắng đề phòng, hết lần này tới lần khác Sở Tuấn Thịnh vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tu Nhân mà gắp thức ăn cho Bạch Cẩm Sương, anh ta gắp cho Bạch Cẩm Sương một đĩa rau. Bạch Cẩm Sương tựa như nghẹn ở cổ họng: "Anh Sở, anh đừng gắp rau cho tôi nữa, tôi có thể tự gắp thức ăn được!" Sở Tuấn Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười: "Đây chẳng phải là do tôi đang quan tâm cô hay sao!" Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn sang, nhưng anh cũng chưa nói cái gì.

Lúc này, Lâm Thanh Tuấn đột nhiên mở miệng: "Tân Vô Đoan phải trở về nước!" Mặc Tu Nhân ngẩng đầu lên và liếc nhìn Lâm Thanh Tuấn theo bản năng.

Bạch Cẩm Sương nghe thấy cái tên đó thì đôi đũa trong tay cô đột nhiên buông lỏng. "Lạch cạch" một tiếng, chiếc đũa trực tiếp rơi trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.