Trịnh Hoài Thanh liền vội vàng lắc đầu: "Không phải, ý tôi nói là chuyện trước kia, cô ấy không biết bơi, bây giờ học được rồi! Từ sau chuyện lần đó, cô ấy liền vượt qua chướng ngại tâm lý khi xuống nước, hiện tại thì kỹ thuật bơi của cô ấy rất tốt!"
Mặc Tu Nhân đứng đó, thần sắc mịt mờ không rõ, cũng không tiếp lời.
Trịnh Hoài Thanh tiếp tục nói: "Thậm chí tôi cùng Bạch Linh Lan, bây giờ tôi thật sự hối hận, những chuyện xảy ra lúc đó, tôi cũng không có cách nào phủ nhận, nhưng có điều, tôi có thể giải thích, tôi quả thực rất yêu Bạch Cẩm Sương, phần cảm tình này, một chút cũng không hề giả dối! Nếu không, ban đầu tôi cũng không theo đuổi cô ấy lâu như vậy, cuối cùng thành công ở bên cạnh cô ấy".
Trịnh Hoài Thanh vừa nói, biểu tình có chút ấm ức nhìn Mặc Tu Nhân: | "Nhưng tổng giám đốc Mặc, anh biết không? Đời này có một chuyện duy nhất khiến tôi canh cánh trong lòng, chính là cô ấy từ đầu đến cuối, đều chưa từng thích tôi, anh hiểu không? Cô ấy ở bên tôi hai năm, tôi cũng chưa chạm qua cô ấy dù chỉ một ngón tay, tôi không biết cô ấy vì ai mà giữ sự trong sạch của bản thân, nhưng tôi cảm nhận được là do mình không xứng đáng. Tóm lại, tôi thật sự xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy khi đó, cũng không thể nói không có chút sai lầm nào!"
Mặc Tu Nhân nhìn Trịnh Hoài Thanh với ánh mắt phức tạp, cố kiềm nén sự không thoải mái trong lòng, mở miệng nói: "Chuyện của anh không cần nói với tôi!"
Mặc Tu Nhân nói xong, khuôn mặt lạnh lẽo cứng nhắc xoay người. Anh sợ mình nán lại chút nữa, sẽ để lộ càng nhiều ưu tư.
Anh thật là buồn cười, cho là chỉ cần anh đối với Bạch Cẩm Sương đủ tốt, Bạch Cẩm Sương sẽ thích mình, lại không nghĩ rằng, trong lòng cô ấy đã sớm có người khác, làm sao có thể thích anh đây!
Trịnh Hoài Thanh đột nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc Mặc, anh không muốn biết đối phương là ai sao?"
Mặc Tu Nhân cất giọng lạnh nhạt khiến người ta nghẹt thở: "Không muốn!"
Anh nói xong, sải bước đi vào trong quán rượu.
Trong lòng Mặc Tu Nhân nghĩ, anh không thèm để ý, không phải chỉ là một người phụ nữ sao!
Nhưng mà, lồng ngực bực bội, khó chịu vô cùng.
Mặc Tu Nhân vào phòng bao, đã nhìn thấy cảnh Hạo Đông ôm bình rượu, ánh mắt có chút thảm thương: "Tu Nhân, cậu tới rồi!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt sắc lạnh nhìn anh ta một cái, trực tiếp ngồi xuống.
Anh ngồi ở đó, liền cho người ta một loại cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt, ánh mắt nhìn xuống vạn vật, giống như anh là bậc đế vương Nhất đến khảo sát tình hình vậy.
Đến khi Mặc Tu Nhân uống đến ly thứ năm, Cảnh Hạo Đông rốt cuộc cũng trợn tròn mắt: "Cậu không phải tới cùng tôi uống rượu sao? Làm sao cậu so với tôi uống còn dữ dội hơn!".
Mặc Tu Nhân không có phản ứng với anh ta, lại uống thêm một ly. Cảnh Hạo Đông nhíu mày: "Tối nay cậu vẫn muốn uống say sao?" Bàn tay đang rót rượu của Mặc Tu Nhân ngừng một lát, hơi cứng lại!
Phải rồi, anh không thể uống say nữa, ở trước mặt cô ấy, lộ ra dáng vẻ ngu xuẩn nói gì nghe nấy kia!
Anh nghĩ đến cảnh tượng tối qua sau khi uống say, nặng nề đem ly
rượu đặt lên bàn, sắc mặt lạnh nhạt dựa vào ở trên ghế sofa.
Ngày hôm qua bởi vì anh uống say, cùng Bạch Cẩm Sương coi như là | hòa hợp rồi, hơn nữa, anh biết được trước kia cô ấy có thể là vì Quý Nhiên làm son môi rơi ở trong xe anh, thái độ mới lạnh lùng như vậy, anh còn âm | thầm vui mừng trong lòng cả một ngày.
Nhưng không ngờ, hết thảy các thứ này đều là do anh tự mình đa tình.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Mặc Tu Nhân cho là người khác rất quan tâm mình, kết quả lại không nghĩ rằng, người ta căn bản không coi anh ra gì!
Bạch Cẩm Sương thái độ lãnh đạm, đại khái là bởi vì không muốn bị cắm sừng!
Nói cho cùng, tâm niệm có thích một chút, nhưng giống như đàn anh của cô.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Mặc Tu Nhân càng phiền muộn hơn.
Cảnh Hạo Đông cho dù là khúc gỗ, cũng nhận ra được Mặc Tu Nhân có cái gì rất không đúng.
Anh ta do dự hai giây, buông ly xuống: "Lại cãi nhau với Bạch Cẩm Sương sao?"
Mặc Tu Nhân trầm mặt, ung dung đốt một điếu thuốc, cũng không nói chuyện.
Cảnh Hạo Đông dù sao cũng uống nhiều rồi, bình thường đều là anh ta bày mưu tính kể cho Mặc Tu Nhân, hôm nay cũng bắt đầu rút lui.
Anh ta nói: "Tu Nhân, tôi nói thật với cậu, cậu đối với Bạch Cẩm Sương, là không muốn dễ dàng chịu thua, cậu cắm một cây đinh lên người cô ấy, cho nên muốn rút nó ra, dù sao, người phụ nữ này thấy cậu, không phải bỏ chạy sao, gặp phải một người đặc biệt như cô ấy, có thể thu hút sự chú ý của cậu, cũng rất bình thường, tôi ngược lại không cảm | thấy, cậu thích Bạch Cẩm Sương đến mức nào!"
Lâm Kim Thư không nhìn mặt Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông mất mát, cảm xúc hoàn hoàn tiêu cực.
Anh ta dứt lời, ôm bình rượu uống một hớp rượu. | Mặc Tu Nhân sắc mặt lạnh như băng, hút một hơi thuốc, thần sắc u | ám không rõ.
Có lẽ, Cảnh Hạo Đông nói cũng có lý, suy cho cùng, anh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nếm thử mùi thất bại, cho dù gia đình có tài sản kếch xù, nhưng anh vẫn che giấu thân phận, tay trắng lập nghiệp, quá trình gây dựng sự nghiệp cho dù là gặp phải vấn đề khó giải quyết, cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Chỉ có điều, anh đã bị vấp ngã bởi Bạch Cẩm Sương.
Đối với phụ nữ, trước kia chỉ có anh không đem bọn họ để vào mắt, làm gì có chuyện người khác không coi trọng anh!
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương lại cho anh một bài học thật sâu sắc.
Mặc Tu Nhân uống xong ly rượu thứ năm, hút thuốc xong điếu thuốc cuối cùng trong hộp, anh dập tắt tàn thuốc, trực tiếp đứng lên: "Cậu muốn uống thì cứ tiếp tục, tôi đi trước!".
Mặc Tu Nhân nói xong, trực tiếp xoay người rời đi. Mặc Tu Nhân lái xe vòng vo trên đường rất lâu.
Lúc anh trở lại biệt thự số một Hương Uyển, Bạch Cẩm Sương ngồi ở trên ghế sofa, ngủ thiếp đi.
| Tối nay, cô trở về biệt thự số một Hương Uyển, liền nhận được điện thoại của Mặc Tu Nhân, lúc đó còn nói dối, tính khí nóng nảy, liền dập máy điện thoại của Mặc Tu Nhân.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy, không nên như vậy.
Trước kia có chiến tranh lạnh với Mặc Tu Nhân, cô cũng thử hời hợt với anh.
Nhưng kết quả chỉ là khiến cho mình càng khó chịu hơn, càng thường xuyên nhớ tới Mặc Tu Nhân.
Cho nên, Bạch Cẩm Sương cuối quyết định cùng Mặc Tu Nhân nói chuyện rõ ràng.
Tối nay, nàng cũng không phải là muốn để anh về một mình, mà là cô nhìn thấy tin nhắn anh muốn đi coi mắt, cho nên mới không muốn cùng anh về nhà.
Cô nghĩ, chỉ cần cô từ từ giải thích, Mặc Tu Nhân cũng có thể nghe lời cô nói.
Kết quả, đợi một hồi, cô ngủ thiếp đi, mà Mặc Tu Nhân vẫn chưa về. Bạch Cẩm Sương nghe được tiếng cửa mở, lập tức mở mắt ra.
Sau đó, cô nhìn thấy Mặc Tu Nhân trầm mặc thay giày, xoay người, định lên lầu.
Bạch Cẩm Sương từ trên ghế sofa đứng lên, nhìn chằm chằm vào anh.
Kết quả, Mặc Tu Nhân giống như là không nhìn thấy cô vậy, mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng đi tới hướng của cầu thang.
| Bạch Cẩm Sương không nhịn được, trực tiếp mở miệng: "Tổng giám đốc Mặc, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Mặc Tu Nhân xoay người, nét mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Chúng ta có chuyện gì để nói sao?"
Bạch Cẩm Sương nghẹn lời, nghĩ đến trước đó giọng điệu trong điện thoại của cô không tốt, Mặc Tu Nhân tức giận cũng phải.
Cô liền đè nén tâm tình, mở miệng nói: "Tôi muốn nói với anh chuyện tối nay!"
Mặc Tu Nhân nét mặt lạnh lùng, đột nhiên nở ra một nụ cười vô cùng trào phúng: "Nói chuyện gì? Nói cô và đàn anh của cô ăn cơm với nhau rất vui vẻ?"
Bạch Cẩm Sương mặt liền biến sắc: "Ngài Mặc, tôi đang muốn nói chuyện với anh một cách nghiêm túc, anh đừng có tính khí thất thường như vậy, được không? Tôi sở dĩ không cùng anh về nhà, là bởi vì tôi.."