Giọng Mặc Tu Nhân trầm hẳn xuống, hỏi biên tập Văn của tờ Đô Thị Mới: "Chuyện là như thế nào?"
Biên tập Văn liếc mắt nhìn Tống Chí Nam, vẫn chưa nhận ra rằng bầu không khí không ổn mà lên tiếng vừa cười vừa nói: "Đây là nhà thiết kế Tống Chỉ Nam, nghe bảo là trước đây cô ấy cũng ở Hằng Vinh các anh, chúng tôi đã liên hệ được với cô ấy lúc mà cô ấy còn đang ở nước ngoài để tiến hành phỏng vấn ngài và cô ấy, không ngờ là sau khi về nước cô ấy lại vào làm việc
Hằng Vinh luôn, bài phỏng vấn của hai người cùng nằm trong một kỳ tạp chí nên tôi gọi cô ấy lên đây cùng tiến hành phỏng vấn luôn, không biết là tổng giám đốc Mặc thấy có ổn không ạ?"
Mặc Tu Nhân nhìn biên tập Văn mà mặt không chút thay đổi: "Nếu tôi bảo là tôi thấy không ổn thì sao?"
Nụ cười trên gương mặt của biên tập Văn lập tức cứng đơ lại.
Tổng Chỉ Nam vội vàng giảng hòa: "Ây dà, Tu Nhân, anh xem kìa, biên tập Văn bị anh dọa rồi kìa!"
Nói xong thì cô ta quay sang nhìn biên tập Văn, nói tiếp: "Biên tập Văn, cô đừng có để bụng, tính cách của Tu Nhân là như vậy đấy, trước đây lúc tôi làm việc cùng với anh ấy thì anh ấy hay có kiểu nói đùa mà mặt lạnh tanh như này lắm, nhìn thì hơi sợ nhưng thật ra anh ấy không có ý gì khác đâu!"
Biên tập Văn miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại: "Thật sao?"
Kết quả, cô ta vừa mới hỏi xong, Mặc Tu Nhân đã lạnh lùng trả lời: "Không. Tống Chí Nam không phải là người đại diện của tôi, cô nghe lời cô ta nói hay là nghe tôi nói hả?"
Tổng Chỉ Nam có hơi sốt ruột: "Tu Nhân, anh đừng như vậy mà, trước mặt người ngoài, để cho em chút mặt mũi đi!"
Mặc Tu Nhân cười lạnh: "Trước mặt người ngoài ấy hả? Tống Chỉ Nam, quan hệ giữa tôi với cô thì như nào hả, đối với tôi thì cô cũng là người ngoài thôi, mặt mũi của cô ấy hả, Tống Chí Nam, tôi cho cô biết, đừng có mà cố giở trò trước mặt tôi, mắt tôi không chịu nổi dù chỉ một hạt cát đầu!"
Vừa dứt lời, Mặc Tu Nhân lập tức quay ngoắt nhìn về phía biên tập Văn: "Cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, hoặc là chỉ phỏng vấn riêng một mình tôi, hoặc là không cần phải phỏng vấn nữa! Còn nếu muốn phỏng vấn cùng lúc cả tôi với Tổng Chí Nam, thế thì mời cô đi tìm người khác nhé, tôi không muốn vì tí chuyện như này mà vợ tôi nổi giận đâu!"
Biên tập Văn không ngờ là mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.
Sắc mặt của cô ta hơi thay đổi: "Tổng giám đốc Mặc... Có cần phải nghiêm trọng hóa mọi thứ lên như vậy không, chỉ là phỏng vấn cùng với nhau, vợ của ngài... Chắc là không nhỏ nhen tới mức vậy chứ!"
Mặc Tu Nhân nhìn về phía cô ta, ánh mắt trở nên dữ dội hơn: "Cô bảo ai nhỏ nhen hả?"
Biên tập Văn chết sững xong vội vàng lắc đầu giải thích: "Tôi... tôi không có ý đó! Ý tôi là..."
Trước giờ biên tập Văn chưa từng thấy Mặc Tu Nhân có thái độ gay gắt như này với đối tượng phỏng vấn, cô ta lo đến độ vành mắt đỏ cả lên.
Mặc Tu Nhân hờ hững nói: "Biên tập Văn, tôi thấy cô là khách nên mới tha cho cô lần đầu nhưng đừng có mà nói xấu vợ tôi, nếu không thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu, còn về việc vợ tôi có nổi giận vì cái loại chuyện như này hay không thì chuyện đấy cũng không quan trọng, vấn đề là, những việc có thể khiến vợ tôi hiểu lầm thì tôi không muốn làm một chút nào cả, cô hiểu chưa hả?"
Hiếm khi nào Mặc Tu Nhân chịu mở miệng giải thích cho biên tập Văn hiểu, nghe xong cô ta lập tức hiểu tại sao anh lại nổi giận.
Mặc Tu Nhân mới là nhân vật được phỏng vấn lên trang bìa cho kỳ tạp chí lần này nên đương nhiên là cô ta không thể bỏ qua anh mà đi phỏng vấn Tổng Chỉ Nam được rồi.
Do đó, cô ta chỉ có thể xin lỗi Tống Chỉ Nam rằng: "Cô Tống, việc hợp tác giữa chúng ta lần này chắc không thành được rồi, sau này có cơ hội thì hẹn cô dịp khác vậy!".
Tống Chỉ Nam không ngờ là Mặc Tu Nhân lại hành xử như vậy trước mặt nhiều người tới thế cho nên cô ta không thể chịu đựng được, vành mắt đỏ ửng, cắn chặt răng vào môi: "Mặc Tu Nhân, anh được lắm, được lắm! Tôi thật sự không ngờ là bây giờ anh lại dám đối xử với tôi như vậy đấy!"
Mặc Tu Nhân quay sang nhìn cô ta mà mặt không chút thay đổi, giọng điệu hờ hững khiến người nghe cảm thấy nghẹt thở: "Ở công ty thì hãy gọi tôi là tổng giám đốc Mặc, còn nữa, đừng có mà cố tình nói chuyện kiểu mập mờ như vậy nữa, tôi với cô hoàn toàn trong sạch, không có quan hệ gì cả, đừng có mà tạo ra những hiểu lầm không cần thiết. Triệu Văn Vương, dẫn người không liên quan ra ngoài cho tôi!"
Triệu Văn Vương lập tức đi tới, làm động tác mới với Tống Chí Nam. Tống Chí Nam hai mắt đỏ bừng, tức mình giậm chân, đi thẳng xuống dưới tầng.
Sau khi Tống Chỉ Nam xuống tầng, cô ta không quay về bộ phận thiết kế mà đi khỏi công ty luôn.
Trong khoảng thời gian đó, đám nhân viên trong công ty cũng bùng nổ, nhao nhao bàn tán với nhau.
Hai người thư ký của Mặc Tu Nhân chia nhau kể lại hành động ngang ngược, hoành tráng của Mặc Tu Nhân ở trong phòng hội nghị ra cho bên ngoài biết.
Bạch Cẩm Sương đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào bản thiết kế thì trông thấy Vân Yến tay cầm điện thoại di động hào hứng chạy tới.
"Cẩm Sương, cậu mau xem đi này, sướng chết đi mất, chúng ta phải phấn đấu hơn vì tổng giám đốc Mặc mới được!"
Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ như vừa mới chơi thuốc lắc của Vân Yến thì không kìm được mà bật cười hỏi cô ấy: "Cậu nổi điên nổi khùng gì thế hả?"
Vân Yến lập tức đưa điện thoại di động sang cho Bạch Cẩm Sương: "Cậu xem đi này, có file ghi âm cuộc trò chuyện khi nãy đó!"
Bạch Cẩm Sương không nằm trong nhóm bà tám giống như Vân Yến nên cô vội vàng kéo ngược lại đoạn chat lên đến tin nhắn trên cùng để cô có thể xem.
Thư ký đứng đầu: “Chậc chậc, tổng giám đốc Mặc khí phách quá đi mất, anh ấy không muốn cùng tiến hành phỏng vấn với lại nhà thiết kế Bạch nên trưng luôn mặt lạnh, nói thẳng vào mặt biên tập Văn xong đuổi Tống Chí Nam đi, lúc đấy Tống Chí Nam nhìn như sắp khóc đến nơi ấy, hay lắm, cơ mà nói thật, tôi cũng sợ phát khiếp đi được!”
Thư ký Thanh Yến: “Giơ tay +1, tôi cũng ở đấy nên được chứng kiến toàn bộ quá trình tổng giám đốc Mặc nổi giận vì không hài lòng á, Tống Chí Nam hớn ha hớn hở chạy tới xong phải mặt mũi xám xịt rời đi, tối bất ngờ chết đi được, suýt rớt cằm đây này!”
Bộ phận thiết kế Tử Nguyệt: “Thật không đấy? Tống Chỉ Nam bị đuổi ra ngoài á? Chẳng phải lúc nãy khi rời khỏi phòng thiết kế, trông cô ta kiêu ngạo lắm à?”.
Thư ký đứng đầu: “Giờ cô ta quay về phòng thiết kế rồi à? Chắc là mặt mày đen thui, không dám ngẩng mặt nhìn ai chứ gì!”
Bộ phận thiết kế Tử Nguyệt: “Chắc đúng là không còn mặt mũi nhìn ai thật, nãy giờ vẫn chưa thấy cô ta quay về”
Thư ký Thanh Yến: “Thế thì chắc chắn là cô ta rời công ty luôn rồi, dù sao thì hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu tôi là cô ta thì cũng không còn mặt mũi mà ở lại công ty nữa đâu, tình cảnh lúc nãy á, tôi chỉ muốn cảm thán một câu thôi, tổng giám đốc Mặc của chúng ta quá khí phách, đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu!”
Bộ phận thiết kế không muốn phê duyệt: “Đệch, các cô nói thật đấy à?”
Thư ký đứng đầu: “Thư ký đứng đầu của tổng giám đốc Mặc đưa tin trực tiếp từ hiện trường, thế còn giả được nữa à? Phòng họp không chỉ có mình tôi mà còn có cả trợ lý Triệu, biên tập Văn và người quay phim nữa, ai cũng sợ ngây người, được chưa?”
Thư ký Thanh Yến: “Tổng giám đốc Mặc không hổ là thần tượng của tôi mà, thẳng thắn, mạnh bạo nói luôn vào mặt biên tập Văn, hôm nay, hoặc là chỉ phỏng vấn một mình tôi, không thì đi phỏng vấn người khác đi, đừng có mà mơ đòi phỏng vấn tối với cô ta cùng một lúc, tỉnh mộng luôn ý chứ!”.
Thư ký đứng đầu: “Tôi thấy khí phách nhất ở đoạn này cơ, Tống Chỉ Nam xin anh ấy để cho mình tí mặt mũi trước mặt người ngoài nhưng tổng giám đốc Mặc lại bảo người ngoài ấy hả, Tống Chí Nam, quan hệ giữa tôi với cô như nào hả, ở chỗ này của tôi thì cô cũng chỉ là người ngoài thôi! Mẹ ơi, tôi thật sự không ngờ là sẽ được nghe tổng giám đốc Mặc nói những câu như vậy ấy, lúc đấy mặt Tổng Chỉ Nam khó coi dã man, xấu xí chết đi được!”
Thư ký Thanh Yến: “Với nhà thiết kế Tống mà nói thì chuyện khi nãy đúng là vả cho tỉnh luôn! Lúc đấy tôi cảm thấy mặt mình đau dùm cô ta luôn!”
Bộ phận thiết kế Trà Vân: “Tống Chỉ Nam bị vả mặt bôm bốp, cơ mà hâm mộ nhà thiết kế Bạch thật đấy, tôi cũng muốn có một ông xã như thế!”
Bộ phận thiết kế Tử Nguyệt: “Trà Vân, thôi đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa đi, chuyện này không thực tế đâu, kiểu đàn ông đáng quý như tổng giám đốc Mặc thì trên đời này được mấy ai chứ!”
Bạch Cẩm Sương nhìn mọi người bàn tán rôm rả trong nhóm chat, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Cô không ngờ là Mặc Tu Nhận lại chọn phương thức trực tiếp như vậy để ngăn không cho cô suy nghĩ linh tinh, cô thật sự rất cảm động.
Bạch Cẩm Sương không kìm được mà gửi một cái sticker hôn gió cho Mặc Tụ Nhân, có điều, chắc là Mặc Tu Nhân vẫn đang bận phỏng vấn nên chưa có trả lời cô ngay.
Phòng họp của công ty trên tầng cao nhất.
Biên tập Văn hỏi Mặc Tụ Nhân rất nhiều chuyện liên quan đến lĩnh vực chuyên ngành, với lại những vấn đề về hướng phát triển của Hằng Vinh, xong cô ta mới tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Mặc, tôi có thể hỏi anh một số vấn đề riêng tư có được không?"
Mặc Tu Nhân nhìn cô ta một chút xong mới gật đầu, mặt không chút thay đổi: "Cô hỏi đi, nếu có thể trả lời thì tôi sẽ cố gắng trả lời!"
Biên tập Văn có được câu trả lời như vậy của Mặc Tu Nhân, cảm thấy mình được cho phép quá dễ dàng mà thấp thỏm.
Cô ta vội vàng nở nụ cười: "Trước đây, tôi có nghe người ta đồn là ngài đã kết hôn, chuyện này có phải sự thật không?"