Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 907: Chương 907: Đã bố trí xong xuôi




Bạch Cẩm Sương nghe vậy liền hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô sợ cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến Tần Minh Huyền.

Cô nói: “Vừa là được rồi, cùng mẹ đi thay quần áo đi, đợi dì Tề của con mặc thử áo cưới, chúng ta có thể đi!” Tần Minh Huyền gật đầu, đi theo Bạch Cẩm Sương vào bên trong thay quần áo.

Lúc bọn họ đi vào, Cảnh Đa Đa vừa thay bộ váy họa tiết hoa hồng cũng đi ra, cô bé nhìn Tần Minh Huyền, chu cái miệng nhỏ, tức giận khịt mũi, quay đầu đi về phía Lâm Kim Thư.

Bạch Cẩm Sương cúi đầu, nhìn chằm chằm Tần Minh Huyền, một lát sau cậu mới ngẩng đầu, nói với Bạch Cẩm Sương: “Mẹ, con đi thay quần áo!

Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhìn theo Tần Minh Huyền đi phòng thay quần áo.

Buổi sáng, Tề Bạch Mai cùng Vân Thành Nam thử váy cưới, thử vài bộ váy để mặc trong lúc đãi tiệc, còn Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến cũng thử đồ của phù dâu và phù rể, nhân viên trong cửa hàng váy cưới đã ghi lại những kích thước trang phục không phù hợp, sau đó mọi người mới rời đi.

Thật trùng hợp, khi rời khỏi cửa hàng đồ cưới, ba người họ và Sở Hạnh Từ lại gặp nhau.

Tiệm áo cưới ở đây, mỗi khách hàng đến cơ bản đều phải đặt trước, mọi thứ đã được bố trí xong xuôi.

Cho nên, buổi sáng lúc họ tới đây, chưa hề gặp mặt. Thẩm Đinh Nhiên vừa thấy Bạch Cẩm Sương liền chào hỏi: “Cô Bạch, cô đã thử đồ chưa?”

Bạch Cẩm Sương nhìn Thẩm Định Nhiên vui vẻ, tâm trạng hơi phức tạp, cô gật đầu: “Rồi, tôi đã thử xong cả rồi!” Thẩm Định Nhiên cười, gật đầu rồi kéo Sở Hạnh Từ rời đi.

Tâm trạng của Hứa Phồn Tinh cũng không tốt, đi tới trước mặt Thẩm Định Nhiên và Sở Hạnh Từ, cúi đầu, cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì. Ba người bọn họ đi trước đoàn người của Bạch Cẩm

Sương, mới ra tới cửa, Bạch Cẩm Sương còn đang suy nghĩ về chuyện của Tần Minh Huyền, đột nhiên nghe được tiếng la hét, cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Mặc Tu Nhân theo bản năng đỡ lấy Hứa Phồn Tinh.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, chờ Mặc Tu Nhân hoàn hồn lại, sau khi buông tay Hứa Phồn Tinh ra, Bạch Cẩm Sương thấy Hứa Phồn Tinh ngu ngốc ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, nhìn không chớp mắt.

Cũng may Sở Hạnh Từ họ lớn một tiếng, giọng nói vô cảm: “Hứa Phồn Tinh, cô có đi không?”

Hứa Phồn Tinh lập tức đỏ mặt, liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân thêm một cái rồi gật đầu: “Đi, đi chứ!”

Dứt lời, cô ta vội vàng đuổi theo Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên, nhưng vẫn quay đầu lại và nhìn Mặc Tu Nhân.

Nhưng Mặc Tu Nhân chỉ theo bản năng chào cô ấy, sau đó cũng không có quan tâm gì nữa.

Thậm chí anh còn không nhìn Hứa Phồn Tinh, chỉ nhìn về phía hai người vừa đi ra tới cửa, Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền: “Anh đến đây đón em và con trai, Cẩm Surang!”

Bạch Cẩm Sương nhấp môi, vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy Tề Bạch Mai nói. Tổng giám đốc Mặc, tôi và Thành Nam định mời tất cả mọi người ăn cơm, anh cũng cùng chúng tôi đi đi”

Mặc Tu Nhân nhìn qua Bạch Cẩm Sương, thấy cô không phản đối, liền gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau di!”

Bữa ăn này thực sự bữa cơm tụ họp của các cặp đôi.

Vân Thành Nam cùng Tề Bạch Mai, Sở Tuấn Thịnh cùng Vân Yến, Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân, ngoại trừ Cảnh Hạo Đông không tới, Lâm Kim Thư phải một mình cô đơn, lẻ loi.

Về phần hai đứa nhỏ vẫn còn khó chịu, cũng không ai quan tâm lắm.

Tề Bạch Mai cười nói với Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, cậu có muốn gọi Hạo Đông tới đây không?” Lâm Kim Thư nói: “Thôi không cần, gần đây anh ấy rất bận!”

Tề Bạch Mai gật đầu, cũng nhắc lại chủ đề này nữa. Mặc Tu Nhân nắm tay Bạch Cẩm Sương, đưa cô và con trai đi về phía chiếc xe đang đậu.

Tần Minh Huyền rất ngoan, tự mở cửa xe sau rồi ngồi lên trên.

Mặc Tu Nhân nhìn thấy cửa xe đóng lại, anh đưa tay kéo lấy tay Bạch Cẩm Sương: “Chuyện vừa rồi em đừng nóng giận!”

Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Mặc Tu Nhân cúi đầu, bất lực nhìn cô. Biết rõ rồi mà còn cố hỏi, chính chuyện Hứa Phồn Tình đụng phải anh, lúc đó anh đang suy nghĩ nhiều chuyện, không để ý, nên mới đụng trúng cô ta l Bạch Cẩm Sương nhìn anh, cố ý cười nói: “Trời ơi, em thật không ngờ anh còn biết cả tên cô ta!”

Mặc Tu Nhân tức giận nhéo tay cô: “Em ngoan đi, không phải lúc trước ở trên du thuyền, Thẩm Đinh Nhiên đã giới thiệu qua cô ta với chúng ta sao!”

Bạch Cẩm Sương đương nhiên là biết, Mặc Tu Nhân là vì chuyện này nên mới nhở Hứa Phồn Tinh là ai, chẳng qua cô vẫn muốn cố ý trêu chọc Mặc Tu Nhân: “Vậy mà em cho rằng anh sẽ không nhớ một người tầm thường như vậy!

Mặc Tu Nhân tức giận hạ giọng: “Em yêu, em hư quá, em không biết xưa giờ trí nhớ của chồng em rất tốt sao!” Bạch Cẩm Sương cười lớn: “Em trêu anh thôi!”

Mặc Tu Nhân cũng nở nụ cười: “Anh cũng trêu em, nhưng mà trí nhớ của anh thật sự rất tốt.

Bạch Cẩm Sương nghẹn cười: “Anh thì có gì tốt nữa, nói cho em nghe đi, rồi phân tích cho em biết, cô gái Hứa Phồn Tinh kia coi trọng anh ở điểm nào mà luôn bám riết không tha vậy!”

Mặc Tu Nhân nghe cô nói vậy, liền ghé sát tại thì thầm với cô: “Các mặt khác anh đều tốt, nhưng nó chỉ là bên ngoài, thể lực của anh tốt, chỉ có em biết, không phải sao!”

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, duỗi tay đẩy anh: “Anh nhanh đi đi, mọi người đi hết cả rồi!”

Mặc Tu Nhân cười một tiếng rồi đi về phía ghế lái. Bạch Cẩm Sương đỏ mặt ngồi lên ghế phụ

Vân Thành Nam đã đặt trước phòng bao nhà hàng, đoàn người tới đó, nói chuyện rôm rả, không khi bữa ăn vô cùng tốt. Cơm nước xong, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền về nhà, công ty có chút việc, anh về công ty trước.

Tối hôm qua Mặc Tu Nhân làm đi làm lại quả lâu nên lúc Bạch Cẩm Sương trở lại Di Cảnh Viên, có chút buồn ngú.

Cô chỉ muốn chợp mắt một lúc, nhưng cuối cùng, cô đã ngủ thiếp đi đến tối mịt.

Sau khi Bạch Cẩm Sương xuống lầu, thấy quản gia đang nói chuyện với Tần Minh Huyền, vẻ mặt của quản gia tràn đầy yêu thương, có thể thấy được ông vô cùng thương Tần Minh Huyền.

Hơn nữa, quản gia đã luôn chăm sóc Mặc Tu Nhân như con ruột của mình, bây giờ nhìn thấy con của Mặc Tu Nhân, đương nhiên sẽ rất thích.

Ông ấy nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức ngẩng đầu: “Cô chủ, cô tỉnh rồi sao?” Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhìn Tần Minh Huyền: “Bông Vải, con đang làm gì vậy?” Tần Minh Huyền giơ sách bài tập trong tay lên: “Con đang hỏi quản gia một bài!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Con làm nhanh đi, chờ một lát nữa rồi ăn cơm!” Vừa dứt lời, cô hỏi quản gia: “Mặc Tu Nhân vẫn chưa vê sao?” Quản gia lắc đầu: “Anh ấy còn đang ở công ty, cô và cậu chủ nhỏ muốn ăn gì để tôi kêu người chuẩn bị

Bạch Cầm Sương suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: Làm nhiều món một chút, làm cánh gà chiến Coca, thịt kho tàu, cá chẽm, Bông Vải thích ăn món này, xào thêm hai món rau nữa, ông bảo nhà bếp làm vậy là được rồi

Quản gia gặt đầu, lập tức kêu người đi chuẩn bị.

Ở Dĩ Cảnh Viên, lượng người hầu tương đối nhiều, không giống như trước đây, ở biệt thự số một Hương Uyển, người hầu làm xong việc sẽ rời đi.

Một mặt do diện tích ở đây lớn hơn diện tích bên kia nên cần phải quét dọn thường xuyên, cắt tỉa vườn cây thường xuyên, sức khỏe của Tân Minh Huyền không tốt, lúc nào cũng cần người bên cạnh chăm sóc.

Bạch Cẩm Sương đứng ở bên ghế sô pha, nhìn thấy Tân Minh Huyền đang ngồi làm bài tập, cậu bé có chút lơ đếnh, lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Quản gia đi thu xếp bữa tối, dì giúp việc đang dọn dẹp bên ngoài chắc cũng không có ở đó, chuông cửa vang lên mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.